Tôi và anh yêu nhau từ ngày học cấp 3, rồi đến đại học và khi ra trường chuẩn bị cưới thì phát hiện ra căn bệnh quái ác trong một lần đi khám tiền hôn nhân.

Lúc đầu tôi định giấu người yêu để cưới xong rồi nói cũng chưa muộn nhưng tâm trạng buồn mắt thì luôn chực khóc đã không giấu nổi đôi mắt tinh tường của anh. Tôi đã buột miệng nói ra trong một lần hai đứa đi dạo ở bờ sông. Anh rất sốc khi tôi nói chuyện mình bị ung thư phổi, thậm chí còn nghĩ ra chuyện tôi nói dối để thử lòng.

Giải thích anh không tin, tôi đã về nhà lấy kết quả xét nghiệm đưa cho xem thì lúc đó mới tin. Anh im lặng buồn rầu không nói gì ngồi một lúc rồi ra về, trước khi tạm biệt tôi ở cổng anh bảo: "Em hãy vững vàng lên anh sẽ ở bên cạnh tiếp sức chúng ta cùng chiến đấu với căn bệnh quái ác này".

Chữa khỏi căn bệnh quái ác, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là tôi mang quà đến phá đám cưới của người yêu cũ - Ảnh 1.

Tôi đã buột miệng nói ra trong một lần hai đứa đi dạo ở bờ sông. (Ảnh minh họa)

Sau khi nói hết sự thật với người yêu, được anh ấy ủng hộ chữa bệnh, tôi quyết tâm vào bệnh viện để điều trị với hi vọng chữa khỏi.

Những ngày đầu anh thường xuyên lui tới thăm hỏi động viên và tặng hoa cho tôi. Thế nhưng từ khi hóa trị khiến tóc tôi rụng dần đến chính bản thân cũng không nhận ra nổi mình. Và từ đó thì người yêu cũng không đến thăm tôi nữa.

Đúng lúc cần anh ở bên nhất, người tôi tin yêu dành hết tình cảm thì lại xa lánh sớm nhất. Nỗi đau bệnh tật lúc này không đau bằng việc mất đi niềm tin về tình yêu. Luôn nghĩ đến đám cưới trọn vẹn bên anh nên tôi đã vui vẻ chữa bệnh sống lạc quan thế nhưng sự ra đi vội vã của anh khiến tôi hoàn toàn suy sụp.

Mỗi khi không có mẹ bên cạnh là tôi lại khóc, nhiều đêm tôi khóc đến sưng cả mắt. Khi mẹ biết được tôi đang buồn vì tình, bà đã nói một câu: "Nếu con cứ ủ rũ không hợp tác chữa bệnh thì sớm muộn gì con cũng chết, vậy bây giờ mẹ đi trước rồi con đi theo sau mẹ cho bớt khổ. Mỗi khi nhìn thấy con đau mẹ không cầm được lòng".

Chưa nói hết câu, mẹ đã bật khóc nức nở ngay trên giường bệnh của tôi trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều bệnh nhân khác. Câu nói của mẹ như kéo tôi trở về với hiện tại, tôi phải sống cho mẹ sống cho người thân còn anh ta chẳng là gì mà phải lãng phí thời gian tiền bạc vì hắn.

Càng hận anh ta bao nhiêu thì càng tiếp thêm sức mạnh cho tôi chữa bệnh. Thật may mắn sau 2 năm điều trị căn bệnh quái ác đó đã biến khỏi cơ thể của tôi. Mẹ con tôi ôm nhau hạnh phúc cầm kết quả trên tay.

Lúc tôi nhận được tin cơ thể đã ổn định thì cũng là lúc nghe tin người yêu chuẩn bị lấy vợ. Lúc này tôi không còn vương vấn tình cảm với anh ta nữa nhưng vẫn rất sốc khi biết hắn lấy vợ. Sau nhiều ngày suy nghĩ tôi quyết định là khách không mời đến dự đám cưới anh ta.

Xuất hiện trước đám cưới của người yêu tôi diện một bộ đồ đen với hộp quà trên tay cũng bọc màu đen khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Chữa khỏi căn bệnh quái ác, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là tôi mang quà đến phá đám cưới của người yêu cũ - Ảnh 2.

Tôi diện một bộ đồ đen với hộp quà trên tay cũng bọc màu đen. (Ảnh minh họa)

Chú rể có lẽ đã nhận ra mối tình đầu, khuôn mặt anh ta đang biến sắc, một vài người thân của anh đã nhận ra người quen, họ muốn ngăn cản tôi tiến sát đến sân khấu nhưng tôi bảo: "Cháu chỉ muốn tặng quà cho người yêu cũ rồi đi ngay".

Khó khăn lắm tôi mới tiến lại phía anh ta, món quà vừa chạm vào tay hắn, tôi đã kéo ngay ruy băng để những bức ảnh chụp cảnh hai đứa thời con yêu nhau rơi lả tả xuống đất. 

Tôi cười nói: "Đốt đi thì tôi tiếc mà giữ lại thì chẳng biết để đâu, thôi thì trả lại anh cho vợ anh đốt giúp. Tưởng yêu được người đàn ông tốt nào ngờ trong khi tôi đau đớn chống chọi với bệnh tật thì anh lại vui vẻ bên tình yêu mới. Nếu tôi không bị bệnh chắc vị trí cô dâu này sẽ thuộc về tôi phải không?".

Một câu hỏi không có người trả lời, màn trả thù ngọt ngào đã diễn ra suôn sẻ, cuối cùng tôi đã nói những gì mình cần nói để cho hắn ta cảm nhận được nỗi đau mà tôi đã phải gánh chịu. Khi đã thỏa mãn được sự tức giận, hận người yêu cũ thì tôi không vui như mình vẫn nghĩ mà ngược lại tôi thấy khó chịu, day dứt.

Liệu sự trả thù của tôi có quá đáng lắm không các bạn, liệu tôi có nên xin lỗi anh ta vì đã phá đám cưới đó không?