“Anh chẳng có gì cho em, không nhà lầu xe hơi hay tiền tiêu rủng rỉnh, anh chỉ có trái tim chân thành này và một tấm lòng quan tâm săn sóc mà thôi, em không chê anh chứ?”, câu bạn trai nói ngày tỏ tình nàng còn nhớ như in. Chàng không gia thế, công việc bình thường, lương lậu đủ tiêu tới cuối tháng ở mức tiết kiệm. Nói chung, chàng nghèo và nàng biết điều ấy chứ. Song nàng và chàng còn trẻ, có sức lực, có quyết tâm. Nàng tin tương lai 2 người nhất định sẽ tươi sáng hơn.
Chàng nói tình cảm dành cho nàng rất mực chân thành, quả đúng chàng đã làm được. Sáng chàng qua đón nàng đi làm, chiều lại đợi đưa nàng về tận nhà. Nàng chỉ cần húng hắng ho, chàng đã hỏi han rối rít, rồi dặn dò như một bà mẹ già lẩm cẩm. Nàng có chuyện buồn, dù nửa đêm chàng lập tức tới ôm chặt nàng an ủi, cho nàng bờ vai dựa nóng ấm, vững chắc.
Chàng tâm lí vô cùng, chỉ một sự thay đổi nhỏ ở người yêu chàng đã phát hiện ra. Chàng kịp thời khen tặng chiếc áo mới nàng mua, khích lệ nàng có bước tiến trong công việc, giục giã nàng gọi điện về thăm hỏi bố mẹ dưới quê. Chàng cũng chẳng bao giờ có qua lại mập mờ với những người khác giới… Chàng quả là một người bạn trai lí tưởng, đúng không? Chàng dù chẳng giàu sang nhưng về mặt tinh thần, chàng chăm sóc cho nàng không thể hoàn hảo hơn.
Có điều, giá như chàng đừng có “săn sóc” thái quá tới cái ví của nàng nữa thì tốt…
Ảnh minh họa
Chàng đón nàng đi làm, nàng trả tiền bữa sáng của cả 2. Chàng đưa nàng đi dạo phố, nàng trả tiền xăng xe, ăn vặt. Vì sao, đơn giản chàng quên ví, chàng tạm thời hết tiền, chàng vừa cho bạn vay sạch tiền, tiền trong thẻ ATM chàng ngại rút… đủ thứ lí do.
Chính thức yêu nhau 5 ngày, chàng hốt hoảng gọi cho nàng: “Em ơi cho anh vay 500 nghìn có việc gấp, bác chủ nhà đòi tiền nhà trọ mà anh thiếu mất mấy trăm”. Nàng không hỏi một câu thừa, lập tức mang tiền sang tận nơi cho chàng vay. Bần cùng chàng mới phải hỏi vay mà thôi, nàng là người có suy nghĩ khá thoáng. Hiện tại nàng xem như là một trong những người gần gũi nhất của chàng, có việc hỏi nàng cũng hợp tình hợp lẽ, đâu phải cứng nhắc quan niệm đàn ông vay tiền phụ nữ là xấu.
Yêu nhau 10 ngày, hẹn hò xong lúc đưa nàng về nhà, chàng nhỏ nhẹ hỏi: “Em còn tiền không cho anh vay 300 nghìn, ngày mai đi ăn cưới bạn mà hết sạch tiền mất rồi”. Nàng không ngần ngại rút tiền cho chàng vay, cũng không đòi số tiền 500 nghìn trước đó chàng chưa trả. Khi nào đến kì lĩnh lương chàng ắt hẳn sẽ trả nàng đầy đủ mà.
Yêu nhau 15 ngày, chàng hớt hải chạy đến chỗ trọ của nàng: “Em ơi, cho anh vay 1 triệu, thằng bạn anh bị tai nạn xe vào viện, mà anh chưa được lĩnh lương”. Ừ, bạn bè gặp khó khăn không thể không giúp, nàng bèn rút tiền đưa cho chàng rồi giục chàng mau mau tới bệnh viện xem bạn chàng ra sao rồi.
Đến ngày lĩnh lương, chàng mặt ỉu xìu cáo lỗi với bạn gái: “Anh xin lỗi, anh vừa gửi tiền về cho mẹ hết mất rồi, bố anh đang bệnh cần tiền chữa bệnh. Chỗ tiền anh nợ em, cho anh khất tới tháng sau nhé”. Ừ, chàng hiếu thảo như vậy, nàng sao nỡ trách? Dù sao nàng vẫn còn tiền tiêu, chàng đang túng quẫn, cứ thư thư cho chàng vậy.
Mấy hôm sau, chàng ngập ngừng muốn nói lại thôi, mãi mới mở miệng: “Em cho anh vay ít tiền ăn, để anh sống qua tháng này nhé. Hôm trước gửi hết về nhà, giờ anh bữa nào cũng ăn mì tôm…”. Nghe giọng chàng thảm thiết quá, nàng đành lấy tiền cho chàng vay. Thấy một người có nguy cơ chết đói lại không cứu giúp, nhất lại là bạn trai mình, nàng thật không nỡ lòng.
Ảnh minh họa
Lại một kì lĩnh lương nữa, chàng đưa trả nàng 200 nghìn, rồi cười lấy lòng: “Em cầm tạm trước, anh còn nhiều việc cần chi tiêu lắm, em thông cảm cho anh nhé!”. Được rồi, tuy rằng số tiền trả trước này so với số nợ của chàng chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng chàng khó khăn nàng cũng đâu nỡ đòi nợ chàng ráo riết.
Chưa được mấy hôm, chàng qua đón nàng đi ăn trưa, lúc ăn xong chàng cười cười: “Em mời anh bữa cơm này nhé. À tiện thể cho anh vay mấy trăm, ngày mai anh phải đi họp lớp mà chưa gì đã hết tiền rồi. Chán thật ấy, tháng lương được có vài triệu mà trăm nghìn thứ cần chi tiêu…”. Nàng chép miệng, chìa ví còn vài đồng chỉ đủ trả tiền bữa cơm này cho chàng xem. Chàng thất vọng đầy mặt: “Sao em ra ngoài lại không mang theo tiền thế? Trong người không nổi 300 nghìn nữa”. Nàng nghẹn họng chẳng biết đáp sao, im lặng quay đi thanh toán.
Sau đó có tới mấy hôm chàng lạnh nhạt với nàng, nàng tưởng chàng gặp chuyện gì, nhắn tin hỏi thăm thì chàng than thở kể lể: “Chán quá em ạ, họp lớp anh không có tiền nên không đi được, bạn anh nhắn tin hỏi thăm, trách móc ghê cơ. Chúng nó lại hẹn mấy hôm nữa tụ tập mà anh vẫn chưa có tiền đóng góp. Lần này không đi nữa thì chẳng biết lấy mo đâu mà đeo vào mặt. Hay… em cho anh mượn nhé? Lĩnh lương anh sẽ trả!”.
Nàng sầm mặt không đáp. Này, đừng tưởng thấy nàng không nói gì thì có nghĩa là nàng ngốc nhé! Hay thấy nàng dễ tính mà muốn đè đầu cưỡi cổ nàng? Nàng chỉ là tốt tính thôi, có được không hả? Nhưng cái gì cũng có giới hạn hết. “Tiền không có, người cũng không, chúng ta chia tay ở đây!”, nàng quăng một câu cho chàng rồi dứt khoát ngắt máy. Với cái phong cách có một không hai như của chàng thì chàng có quan tâm săn sóc, chân tình thật lòng tới mấy nàng cũng xin kiếu thôi.
Số tiền chàng còn nợ kia, chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết khó lòng đòi về được. Thôi thì tặng chàng luôn cho nhanh, nàng đúng là “bỏ của chạy lấy người” theo đúng nghĩa đen còn gì!