Trước khi bắt đầu khóa học cao học tại Perth, tôi quyết định tự thưởng cho mình một chuyến dã ngoại. Không muốn tận hưởng cảm giác hứng khởi này một mình, tôi tham gia một vài trang web kết bạn để tìm kiếm bạn đồng hành sau khi đặt phòng khách sạn tại đây. Dù chỉ kéo dài vài ngày, tôi vẫn mong muốn gặp được những người bạn mới tại nơi này.

Cơn ác mộng

Không lâu sau đó, tôi nhận được phản hồi của trang web kết bạn về một thành viên nam có rất nhiều điểm phù hợp với tôi. Dave và tôi cùng chung độ tuổi, quốc tịch và đều học cao học. Những điểm giống nhau nhanh chóng khiến cả hai bị đối phương thu hút. Dave sống khá gần nơi tôi thuê khách sạn và điều đó giúp cả hai có thể dễ dàng lên kế hoạch gặp mặt.

Chúng tôi hẹn nhau dùng bữa tối tại một nhà hàng trong lần gặp đầu. Dave tình nguyện đến đón tôi vì từ chỗ tôi tới đó khá xa. Những cảm nhận đầu tiên của tôi về anh bạn trai quen qua mạng này là thân thiện, hoạt ngôn và hài hước. Tuy vậy, những cảm nhận tích cực về anh chàng này nhanh chóng biến mất sau buổi tối hôm đó.

Buổi tối kinh hoàng

Sau khi dùng bữa và trò chuyện cùng nhau, tôi chủ động xin cáo lui sớm bởi những ly rượu vang khiến tôi hơi choáng váng. Tôi đồng ý để Dave đưa về và nghĩ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu mời anh ta lên phòng chơi một lát. Vẻ ngoài lịch thiệp đã khiến tôi đánh giá sai về con người này.

Ngay sau khi lên phòng, Dave biến thành một con quái vật. Anh ta đẩy tôi lên ghế bành và ép buộc phải thỏa mãn anh ta. Tôi cố gắng vật lộn nhưng vô ích dưới sức nặng Dave. Khi hét lên và bắt đầu khóc, anh ta lấy tay bịt miệng tôi.

Chuyến đi chơi đáng sợ cùng bạn trai quen qua mạng tôi không bao giờ quên - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi sợ hãi khi biết rằng không thể chống trả lại một người có sức khỏe hơn mình. May thay, tôi với được chiếc bình hoa trên bàn và dùng hết sức đập vào đầu anh ta. Bị bất ngờ, Dave hét lên đau đớn và ngã vật ra.

Dù sợ hãi và mệt mỏi, tôi vẫn cố gắng vùng dậy và chạy ra mở cửa. Tôi yêu cầu Dave ra khỏi phòng tôi ngay lập tức nếu không sẽ hét to để cả tòa nhà nghe thấy. Khi thấy vẻ cương quyết và cứng rắn của tôi, Dave liền lủi thủi lấy áo khoác ra về trong khi vẫn ôm vết thương chảy máu ở đầu. Sau khi anh ta đi khỏi, tôi khóa cửa nằm gục xuống sàn và tự hỏi tại sao có thể cho một người lạ vào nhà mình.

Tôi không kể lại chuyện này với bất kì ai, kể cả người thân hay bạn bè vì quá xấu hổ và cảm thấy ngu ngốc khi cho anh ta vào nhà. Kỳ nghỉ của tôi đã hoàn toàn bị hủy hoại vì buổi tối hôm đó.

Cô đơn và sợ hãi tại thành phố xa lạ

Sau buổi tối đó, tôi không còn hứng thú tham quan cảnh đẹp tại Perth nữa. Những ngày tiếp theo của kỳ nghỉ trôi qua trong mệt mỏi và căng thẳng. Tôi trở nên cảnh giác bởi ám ảnh suy nghĩ rằng Dave theo dõi mình ở mọi nơi. Không chỉ khóa cửa phòng, tôi còn chặn thêm ghế vì sợ Dave sẽ quay lại bởi anh ta biết khách sạn nơi tôi thuê.

Nhiều tuần sau vụ việc đó, tôi không còn là chính mình nữa. Ngay cả khi về Singapore, tôi vẫn cảm thấy đang bị Dave theo dõi. Phải mất một thời gian dài tôi mới lấy lại cảm giác an toàn. Tuy vậy, tôi vẫn không thể thôi trách bản thân bởi mọi thứ sẽ khác đi nếu không mời Dave về nhà.

Chuyện xảy ra với Dave trở thành vết sẹo lớn trong lòng tôi. Tuy nhiên, điều này cũng không thể ngăn cản tôi theo đuổi ước mơ học tập tại Perth. Sau này, tôi đã cẩn thận hơn khi mời người khác tới nhà.

Mọi chuyện với Dave chính thức kết thúc vào tối hôm đó. Chúng tôi không liên lạc hay gặp nhau bất cứ lần nào kể từ đó. Nếu gặp anh ta lần nữa, tôi sẽ không còn hoảng loạn và sợ hãi như trước. Chuyện xảy ra là bài học đắt giá và tôi sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa."

Theo Herworld