7 giờ tối thứ Sáu. Ngoài kia lại một cơn dông mùa hè điên cuồng trút xuống, sấm ì ùng nổ trong lũ mây đen nặng trĩu. Đèn vàng sũng nước ấm áp nhưng tê tái…
Cô đứng sau hai lớp kính dày, từ cửa sổ văn phòng nhìn xuống phía dưới đường, thành phố im lặng chìm trong tiếng mưa, hầu như mọi người đều đứng trú không ai muốn lao ra phố lúc này.
Trong thâm tâm cô dấy lên một hy vọng mãnh liệt về một điều gì bứt phá. Một cơn sóng nào đó chồm đến, cuốn phăng cô đi, không cần biết là đi đâu.
Chỉ cần phá vỡ không gian đều đều này, phá vỡ sự nhẫn nhịn chờ đợi hết cơn mưa này tới cơn mưa khác những chiều mùa hè. Phá vỡ cái vòng xoáy đều đặn của cuộc sống gõ nhịp 1 - 2 - 1 - 2…
Cô đứng, chờ điều gì đó xảy ra ngay vào lúc này, một điều gì đó điên rồ được tạo ra bởi “anh – dành cho cô”.
"Lần cuối cùng điên rồ với nhau là trong trường hợp nào?" Cô cố nghĩ mà không sao nhớ nổi (Ảnh minh họa)
Anh, cách đó 10 phút chạy xe. Đang ngồi bên quầy bar nhìn ra phố, cách cơn mưa một lần kính. Quán cà phê không có khách. Cô cố hình dung ra anh, gương mặt quen thuộc, những ngón tay quen thuộc đang cầm một điếu thuốc… mắt nhìn chăm chăm ra đường mà không thấy gì.
Cô tưởng tượng anh bật dậy, bỏ tất cả những việc dang dở lại, đóng cửa quán, chạy vù đến đón cô trên chiếc xe cũ kỹ đã cùng hai đứa bôn ba khắp Bắc, Nam, Cam, Lào…
Hai đứa sẽ chui chung vào một chiếc áo mưa không đủ lớn… Sẽ chạy xe đâu đó trong lòng Hà Nội đang rộng ngoác ra vì mưa gió. Trời lạnh, mưa táp vào tứ phía… họ sẽ ngồi rất sát vào nhau.
Anh có thể đèo cô lên cầu Long Biên, ở đó có những ngọn đèn treo lắt lẻo tít trên cao, trong mưa sẽ tạo ra cảnh tượng mãnh liệt. Và rất có thể, cả hai sẽ tìm lại được một cảm giác nào đó, cái cảm giác của sự nông nổi, bồng bột, yêu thương và gắn bó đã đang rời dần khỏi cuộc sống thường nhật hàng ngày.
"Lần cuối cùng chúng ta làm một điều gì đó điên rồ cùng nhau là khi nào?" Cô tự hỏi. "Cách đây 2 năm? 3 năm? Hay 5 năm?"
"Lần cuối cùng điên rồ cùng nhau là trong trường hợp nào?" Cô cố nghĩ mà không sao nhớ nổi.
Tất nhiên, sau vài năm chung sống, anh chị vẫn đang làm rất nhiều chuyện điên rồ, chỉ có điều họ đã không còn làm những chuyện rồ dại ấy cùng nhau nữa.
Anh vẫn có thể xách xe đi xa nhà không báo hoặc có báo trước. Cô vẫn uống say khướt ở một xó nào đó tận cùng thế giới, khóc hoặc tự chữa lành.
Họ không còn chia sẻ cho nhau những cảm xúc, cảm xúc mê say khi cùng làm những điều bất bình thường: Khi thử đi trên dây hoặc đập vỡ bức tường, khi vứt bỏ mọi thứ lại sau lưng, khi ta chỉ quan tâm đến việc nuôi dưỡng cảm giác ích kỷ của mình chứ không ai khác…
Thực sự không dễ để phá cách, cũng không dễ để tìm một người đồng điệu trong những phá cách điên rồ bất chợt.
Cô buzz anh rồi nói: "Anh! Anh đến đón em đi chơi nha anh!"
Anh phân trần: "Trời mưa to lắm, chân anh có vết thương chưa lành, đi mưa kẻo nhiễm trùng mất!"
Anh có lý, hoàn toàn có lý. Tất nhiên, ngay cả lần này anh và cô cũng không bỏ trốn cùng nhau trên một chuyến xe bất định. Anh và cô cũng không quẳng hành lý lên xe rồi nổ máy không cần biết đi bao lâu, đi đâu, bao giờ về.
Cả hai ghì chặt mình xuống ghế, xuống nơi họ thuộc về, xuống cuộc đời chằng chịt ràng buộc và thói quen của chính họ.
Chị nhủ thầm: "Đừng ràng buộc mình, đừng ràng buộc ý chí phải giấu đi những cảm xúc. Đừng ngại nói với họ, ta nhớ họ (cho dù họ không nhớ ta). Cũng đừng giả vờ không yêu khi thực sự mình đang có quá nhiều rung động. Đừng từ chối cơ hội rủ họ đi đâu đó, dù chẳng để làm gì. Đừng yêu ai đó và nói rằng 'anh sẽ đưa em đến cuối cuộc đời, nếu trời không mưa'… vì tình yêu cần những phút giây bồng bột để ta thấy mình đang sống".
Cô đập đầu vào cửa kính cho đến khi mong ước được rồ dại của mình đã hoàn toàn lắng xuống.
Mưa tạnh.
Cô lấy xe ra về. Trên đường đi điện thoại rung hai lần, anh gọi! Đến lần thứ ba thì cô nghe máy! Anh hỏi “Em giận anh à?” Cô thẳng tưng, giọng nhẹ bẫng, hân hoan, nghe gần như hạnh phúc “Đâu! Em có giận anh gì đâu, em sắp về đến nhà rồi này, anh về nhanh mình cùng ăn cơm”.
Thành phố thênh thang sau cơn mưa… Cô vòng xe lên cầu, dừng lại nhìn những ngọn đèn vàng treo lắt lẻo tít trên trời cao. Một vạt mây được vén lên và ngôi sao xanh run rẩy lấp loé sáng.
Sẽ còn những cơn mưa khác, khi ấy chân anh đã lành!