Trời vừa se lạnh thì má gọi điện hỏi Tết này cả nhà mình thèm gì, muốn xách lên món gì, để khi về quê ngoại, má chuẩn bị cho. Em ậm ờ vì không biết trả lời má làm sao, khi mấy năm rồi mình từ quê anh, tạt ngang qua quê em, ngồi chưa nóng chỗ ở nhà má đã vội đi ngay như những người khách. Anh thường viện cớ công việc hoặc không thể bỏ nhà cửa quá lâu để trở lên thành phố ngay.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Em biết không phải anh phân biệt bên nội bên ngoại, chỉ vì anh là người kiệm lời đến mức khô khan, lại có suy nghĩ cực đoan: “Anh không “phú quý” nên có sinh “lễ nghĩa” cũng không ai đánh giá cao”. Em biết anh ngại hoàn cảnh gia đình hai bên chênh lệch, nên dường như anh cố lấy tự ái của bản thân ra để “kê cho bằng”, và đã không ít lần mình làm má buồn lòng. Mỗi lần nhắc khéo anh rồi chỉ thấy anh ừ hữ cho qua mà trốn tránh việc gọi về hỏi thăm sức khỏe má, em không khỏi tủi cho mình, dù ngay sau đó luôn hiểu ra, mẹ anh mà anh cũng không thường xuyên vấn an. Em đành vuông tròn phận con cái, dâu rể luôn cho cả phần anh, chỉ là những cử chỉ đơn giản như sắp xếp về quê mỗi khi giỗ chạp hay ân cần gửi vài câu thăm hỏi...
Bao năm trôi qua, ở quê anh được dăm ngày Tết, em chưa thấy anh nói với mẹ hay mấy em mấy cháu một câu đủ đầy chủ ngữ vị ngữ, nói gì bộc lộ cảm xúc. Cái tính đó của anh từ thời yêu nhau đã khiến em khóc bao lần, nhưng em vẫn không sao quen được khi thấy anh đối xử như thế với những người ruột thịt của mình.
Có lẽ anh không nhận ra con trai mình vốn thần tượng cha nên đã nhiễm thói quen nói chuyện... trống không của anh. Nhiều lúc em đi dạy về mệt đã phải lao vào bếp rồi quần quật bao việc không tên, trong khi hai cha con thảnh thơi đọc báo hay chơi game, em chạnh lòng lắm! Chạnh lòng hơn nữa, khi em dạy con thể hiện tình thương và chia sẻ với em qua những việc nhà nhỏ nhặt thì anh không đồng tình vì cho rằng những việc đó không những chiếm thời gian học hành và nghỉ ngơi của con mà còn không đáng mặt nam nhi. Mới tối hôm qua, hai cha con chỉ nói chuyện qua quýt với bà nội qua điện thoại rồi tiếp tục nằm ườn xem ti vi, không để ý em cố kéo dài cuộc gọi, chỉ với những câu chuyện nắng mưa, vật giá...
Chồng ơi, nội ngoại đều đã gần đất xa trời, rất cần sự quan tâm và tình cảm chân thành của con cháu. Anh luôn nói đợi đến lúc có tiền có của rồi hỏi thăm mới mạnh miệng, cũng như đợi con lớn rồi mới dạy con những bài học nhỏ về yêu thương, mà quên rằng thời gian không chờ đợi một ai, thể hiện tình yêu thương thì càng không hề có sự hứa hẹn...