Tôi không may lấy phải ông chồng đần! Đấy là “phát hiện” của tôi sau khi đã cưới một vài năm, chứ hồi mới cưới, tôi còn tự hào vì lấy được người chồng hiền lành, hết mực yêu vợ.

chồng chiều quá nên tôi hầu như chả phải làm việc gì trong nhà. Đi làm về đã có người đón con, tắm cho con. Tôi chỉ việc nấu bữa cơm đơn giản, mà nhiều khi chồng còn tranh đứng bếp. Nếu tôi nấu thì chồng cũng quanh quẩn bên cạnh, sẵn sàng nhận chân sai vặt.

Cơn ác mộng đã qua 1
Ảnh minh họa.

Những lúc có cuộc vui với bạn bè, đồng nghiệp, tôi chỉ cần phone một cú cho chồng là có ngay “xe ôm nhà” hoặc có thể một mình yên tâm đi đến lúc tàn tiệc, không bao giờ phải nhấp nhổm như nhiều bạn gái khác vì tôi biết hai đứa con sẽ được bố cho ăn chu đáo.

Ăn xong, thằng anh ngồi vào bàn học thì bố sẽ ngồi kèm em gái đánh vần, tập viết. Nếp học của thằng cu con là do bố nó rèn cho từ bé, tôi không dám tranh một tí công nào trong “thành tựu” đó. Thường tôi về , kể cả khuya đến đâu, chồng vẫn thức chờ. Chưa một lần anh ấy cự nự tôi chuyện về muộn, hay có chút mùi rượu bia.

Bạn bè đều bảo tôi có phước mới lấy được người chồng như vậy. Những năm đầu mới cưới, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng dần dà, khi so sánh với chồng của một số cô bạn, tôi lại nghĩ khác. Tôi nhận ra, tuy chồng mình chăm chỉ và thương yêu vợ con thật đấy, nhưng đồng lương công chức của một viện khoa học không đủ cho tôi có thể mạnh tay sắm liền một lúc vài bộ váy áo như chị trưởng phòng của tôi.

Lấy nhau gần chục năm, hai vợ chồng vẫn đi hai cái xe máy cũ kỹ từ thời mới cưới, trong khi thiên hạ cứ đổi xe ầm ầm, nhìn chóng hết cả mặt. Chạnh lòng nhất là những dịp hè đến, trong khi các chị em trong phòng sôi nổi bàn tán xem năm nay đăng ký resort nào trong nước hay đổi gió du lịch ra nước ngoài thì tôi chỉ gượng gạo cười góp. Kỳ nghỉ hè của gia đình tôi thường trông chờ vào sự tháo vát của công đoàn cơ quan hai bên.

Trước đây, tôi vẫn nghĩ chồng là người tâm lý, nay lại nghĩ sao mà chồng đần thế. Trong cuộc sống gia đình, anh chả có sáng kiến gì để cuốn tôi theo cả, mà cứ một chiều chấp nhận tất cả những đề nghị của tôi. Ngay cả trong chuyện riêng vợ chồng, anh cũng luôn nâng niu gượng nhẹ, cứ như tôi là đồ thủy tinh dễ vỡ, trong khi tôi, vì rảnh rang lại hay lên mạng... tìm hiểu, rất háo hức với những “tìm tòi, phá cách”. Mỗi thứ một tí, ngày qua ngày, sự bất mãn của tôi về cái sự hiền lành quá hóa nhàm chán của chồng cứ lớn dần.

Đến một ngày, tôi phải lòng một người đàn ông khác. Anh ấy là giám đốc kinh doanh một công ty nhà nước lớn. Tiền tiêu không cần đếm thì đã đành. Anh ta còn hấp dẫn tôi hơn ở tính cách phóng túng, không cần biết đến ngày mai, ngược hẳn với sự chỉn chu của chồng. Tôi mê mệt trong tình cảm lạ lẫm này, không nhận ra là mình ngày càng sa lầy vào một con đường không lối thoát.

Chồng tôi biết chuyện. Anh ấy đã khóc và nói sẽ tha thứ nếu tôi quay về. Nước mắt của chồng chẳng những không khiến tôi tỉnh ngộ, lại càng làm cho tôi thêm chán. Trong cơn say những hứa hẹn của người tình, tôi quyết định làm đơn ly hôn.

Trái với thái độ khi mới biết chuyện, chồng ký vào đơn ngay, không một lời níu kéo, chỉ yêu cầu được nuôi cả hai đứa con. Tôi có cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng cảm giác đó bị khỏa lấp ngay vì đang say mê với tình yêu mới, tôi chấp nhận đề nghị của anh.

Không may, ít lâu sau người tình của tôi mất trong một tai nạn máy bay. Chới với, tôi thấy mình cần một điểm tựa. Tôi nghĩ ngay đến chồng cũ và những đứa con. Anh ấy vẫn giang tay đón tôi về căn nhà cũ. Các con vẫn rất ngoan với tôi, chắc là do được bố giáo dục kỹ.

Được sống trong không khí gia đình đầm ấm, tôi càng ân hận, day dứt. Tôi đã gây cho người thương yêu tôi đến mức bao dung cực độ một nỗi đau chả bao giờ quên được. Hàng ngàn lần tôi thầm ước những ngày nông nổi đã qua của tôi chỉ là một cơn ác mộng.


Chồng… “đàn bà”

Cơn ác mộng đã qua 2