Vì sao ta luôn mất kiên nhẫn với cha mẹ?
Tôi là một người khá thành đạt, công việc và gia đình nhỏ khiến tôi luôn bận rộn, loay hoay trong quỹ thời gian hạn hẹp của mình. Mỗi tuần tôi gọi điện cho bố mẹ đẻ một lần cốt để cho các cụ đỡ mong, còn thực tâm, tôi rất ngại phải tiếp chuyện bố mẹ. Hai cụ sẽ lại hỏi tôi sao dạo này gầy thế, thằng bé đã chịu ăn rau chưa, xem cho mẹ thuốc này, tìm cho bố thông tin nọ. Quay cuồng với đủ loại công việc, tôi chỉ muốn cúp máy cho nhanh.
Bố mẹ vẫn luôn rất nhớ con dù con có lớn thế nào đi chăng nữa... (Ảnh minh hoạ)
Đến một ngày, mẹ nhắn tin cho tôi: "Con có bận không cho mẹ gọi điện nói chuyện một tí?" Chỉ một dòng ngắn ngủi nhưng nước mắt tôi cứ thế chảy ra. Từ khi nào mà bố mẹ gọi cho con đẻ lại phải xin phép? Từ khi nào mà việc lắng nghe nhau lại khó khăn đến mức này? Tôi đã làm gì để hằn lên tâm trí bố mẹ một rào cản như thế. Ngày xưa, chỉ khi bị mẹ đánh tôi mới khóc, còn bây giờ, chẳng ai mắng mỏ mà nước mắt cứ chảy ra.
Với con, tôi luôn kiên nhẫn giải thích từng chữ cái, từng con số thì thôi. Với đồng nghiệp, dù có tức giận đến đâu tôi cũng vẫn nở nụ cười. Nhưng riêng với bố mẹ, tôi chẳng ngại ngần mà nói "con bận" rồi dập máy.
Vì tôi biết nếu tôi dập máy với người ngoài, người ta sẽ không bao giờ làm việc với tôi. Nếu tôi ngắt máy với bố mẹ, bố mẹ vẫn mãi chờ tôi. Không oán hận, không trách móc.
Đi hết cuộc đời mẹ vẫn dõi theo con. (Ảnh minh hoạ)
Chúng ta càng lớn càng muốn vươn ra khỏi vòng tay của bố mẹ. Bố mẹ càng già lại càng muốn nương nhờ con cháu, chẳng phải vì mong được báo đáp mà vì mắt đã không còn tinh, chân không còn vững nữa rồi. Ta cứ nghĩ kiếm được nhiều tiền đã được gọi là báo hiếu, không, bố mẹ nào có cần tiền. Cái các cụ cần là không khí đầm ấm của gia đình, là tiếng cười đùa của các cháu, là tiếng xuýt xoa khen chén canh bà nấu, là vòng tay ôm mỗi khi đêm về. Báo hiếu thực ra không quá to tát, báo hiếu chính là đặt bố mẹ ở vị trí quan trọng trong lòng mình, luôn lắng nghe và chăm sóc cho cảm xúc của họ.
Báo hiếu không phải chỉ dành cho cha mẹ
Bố mẹ sẽ chẳng bao giờ nói ra nếu như ta có lỡ làm họ tổn thương. Nhưng những người xung quanh ta sẽ luôn có cái nhìn khắt khe và đánh giá. Em họ tôi quen và yêu chàng trai nọ được 2 năm, đến khi gia đình chàng trai muốn gặp cậu mợ tôi để bàn chuyện đi lại thì em tôi nhất định từ chối. "Ba mẹ ly hôn từ khi em còn nhỏ, đánh đập nhau cả làng cả xóm biết, em không muốn để người ta biết gia cảnh mình tồi tệ đến vậy." - Em tôi nói thế.
Thiện duyên sẽ tìm đến ta khi chữ hiếu không phải chỉ là trả nghĩa. (Ảnh minh hoạ)
Chẳng biết bằng cách nào mà mợ tôi biết được, mợ lén đi gặp bạn trai của con gái để nói chuyện. Cốt chỉ là để giãi bày và mong chúng yêu thương nhau. Em tôi phát hiện ra, nó lao nhanh đến quán cà phê và yêu cầu mẹ ra về ngay lập tức: "Bố mẹ không có quyền can thiệp chuyện hôn nhân của con, bố mẹ đã sống an ổn với nhau ngày nào chưa?"
Chàng trai kia quá sốc, anh không ngờ người yêu dịu dàng, hiểu chuyện thường ngày lại có thể đối đãi với mẹ mình như thế: "Dẫu cho bố mẹ em chia tay thì em vẫn là con của mẹ, mẹ lo cho em nên mới tìm đến anh. Em có là ai thì mẹ vẫn là mẹ em. Anh không muốn vợ tương lai của mình lại là người nông cạn, sốc nổi."
Duyên lành đã chạm ngõ nhà em tôi, nhưng nó không đi đến một kết cục hạnh phúc. Muốn lấy một người, đừng nhìn cách họ nói, hãy nhìn cách họ đối xử với cha mẹ. Bởi thái độ ấy ẩn chứa một phần tính cách và con người chính họ. Người ta thường che đậy với người ngoài chứ ít khi phòng bị với người nhà. Thế nên, hiếu thuận với cha mẹ cũng là cách chúng ta tự tôn trọng bản thân mà thôi.