Con gái tôi năm nay 5 tuổi, con rất nghịch, là con gái nhưng lại thích các trò chơi của con trai. Con không chịu ngồi im, lúc nào cũng phải chạy nhảy, không thì trèo leo. Chồng tôi cũng vì thế mà thường nói tại tôi không nữ tính nên con gái nghịch ngợm như thế. Tôi thì thấy con khỏe mạnh tinh nghịch như thế thì mừng, dù mệt vì phải chạy theo dọn dẹp những đồ con bày ra, song cứ không ốm đau gì là tôi thấy nhẹ người.

Hôm qua, con đi lớp về sớm đúng hôm chồng tôi được nghỉ làm nên ở nhà nghỉ ngơi. Thấy bố ngồi chơi game trên điện thoại con cứ bấu vai xin xỏ 5 ngàn mua bim bim. Chồng tôi không biết có phải vì thua game nên cáu giận, anh liền đánh vào tay con và quát: "Không bim bim gì hết".

Lúc đó tôi đang bận sửa lại quần áo cho khách nên cũng chỉ nghe được đến đó rồi tập trung việc khác. Không thấy tiếng con gái hỏi xin tiền bố nữa, tôi cứ đinh ninh con ngoan ngoãn ngồi xem ti vi rồi. Đến khi tôi xong việc đứng dậy đi nấu cơm tối thì không thấy con đâu, hỏi chồng, anh bảo: "Chắc sang nhà thằng Tũn chơi". Tôi cũng không ý kiến, đi vào bếp nấu cơm. Đang nấu thì bé Tũn chạy sang xin củ gừng, tôi liền hỏi: "Bạn An đang chơi bên cháu à?". Bé Tũn lắc đầu nói không có. Đến lúc này tôi mới giật mình bảo chồng gọi xem con đang ở đâu nhưng chồng tôi vẫn mải mê với trận game.

Tôi liền tắt bếp, đi ra gọi con nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Cuống quá, tôi lao vào giật điện thoại khỏi tay chồng, thông báo không thấy con gái đâu. Hai vợ chồng liền đi tìm. Chúng tôi sang hết nhà hàng xóm này tới nhà láng giềng nọ mà không thấy con đâu. Mọi người cũng đi tìm giúp. Tôi rất hoảng sợ, vừa sợ con bị bắt cóc, lại vừa sợ con gặp chuyện bất trắc. Mấy chỗ nguy hiểm như hồ nước, trạm điện cao áp... tôi cũng đi ra tìm nhưng không thấy.

Tôi vừa khóc vừa gọi tên con, lúc đi qua trường mầm non của con thì thấy con thò mặt ra khỏi bức tường cạnh cổng trường gọi mẹ. Tôi mừng đến mức vấp ngã bật cả máu nhưng vẫn không thấy đau, lao đến ôm chầm con. Sau đó tôi gọi điện báo cho chồng biết. Chỉ 3 phút sau, chồng tôi đã lái xe máy tới tận nơi. Nhưng thay vì vui mừng ra ôm con giống tôi, anh lại xông tới tát tôi nảy đom đóm. Anh cao giọng: "Cô xem, cô dạy con thế à? Bé tí đã đòi bỏ nhà đi".

Con gái thấy bố như thế thì hoảng sợ nép vào người tôi. Còn tôi vừa ôm chặt con, vừa bật khóc nức nở.

Anh là bố mà cũng có chịu chơi với con, dạy con đâu. Trong việc này, đâu phải lỗi của mình tôi. Tôi không biết mình có thể sống tiếp được với người chồng vô tâm, vô tình, vô trách nhiệm như thế này nữa không?