Bố tôi có 1 đứa con riêng, nó 22 tuổi tức là chỉ kém em gái tôi có 2 tuổi mà thôi.

Khoảng thời gian đó nhà tôi loạn thành một đống. Hồi ấy bố tôi đi làm xa nhà, vì không có sự kiểm soát của vợ, bố tôi cứ thế mà thản nhiên ngoại tình với người khác và đứa con riêng kia ra đời.

Bố tôi hồi đó vẫn còn có chút tỉnh táo nên khi sự việc đã lỡ, bố về nhà nói hết tất cả với mẹ và mong bà tha thứ.

Chuyện này lại khá phức tạp, mẹ tôi sinh được hai đứa con gái nhưng sản phẩm của mối tình ngoài luồng kia lại là con trai. Sau khi sinh đứa bé thì tiểu tam đã có quan hệ bất chính với bố không may tai nạn qua đời.

Lúc này mọi chuyện mới phức tạp, thằng bé dù gì cũng là cháu đích tôn, đã vậy mẹ nó lại qua đời, về mặt đạo đức mẹ tôi không thể bắt ép bố tôi không được nuôi con. Cuối cùng, mọi chuyện được sắp xếp là để ông bà nội nuôi thằng bé, bố mẹ tôi tuy không bỏ nhau nhưng kể từ đó họ cũng không còn là một gia đình hoàn hảo như trước.

Con riêng của bố ốm liệt giường, ông bắt 3 mẹ con tôi phải vào viện hầu hạ - Ảnh 1.

Lý do mẹ tôi không ly hôn ư? Vì bố tôi quá giàu, thời điểm đó mẹ tôi không thể một mình nuôi 2 đứa con, mà kể cả có thì tại sao mẹ phải để 2 đứa con của mình chịu thiệt thòi, nhường hết cuộc sống sung túc cho đứa con ngoài giá thú kia?

Cứ vậy bố mẹ tôi vẫn sống với nhau trên danh nghĩa vợ chồng từng ấy năm. Bao nhiêu năm qua, mẹ tôi cũng đã vững vàng chắc chắn về kinh tế, còn hai chị em tôi đều lớn và có thể tự lập được rồi. Đến lúc này thì mẹ tôi lười ly hôn, đằng nào cũng chỉ là một thủ tục chứ bản chất bố mẹ tôi không còn là gì trong lòng nhau từ lâu rồi.

Khoảng 5 năm gần đây, kinh tế nhà nội tôi đi xuống trầm trọng, phần lớn là nhờ công sức ăn tàn phá hại của đứa con riêng kia. Mẹ tôi không quan tâm cho lắm, bà bây giờ có khi còn giàu hơn cả bố nhưng bà kín tiếng, chẳng ai biết mẹ tôi thật sự nghĩ gì.

Đến năm nay thì bố tôi sập hẳn, công việc áp lực đè nặng nhưng tiền thì không kiếm được mấy, ông bà nội đã già yếu cũng là một gánh nặng thêm vào. Đúng là chó cắn áo rách, lúc này đứa con trai cưng của bố đua xe rồi mất lái đâm vào xe khác.

Xe bị đâm kia tuy không bị thương nặng nhưng số tiền bố phải đền cho họ lên đến cả trăm triệu. Nặng nề hơn là con riêng của bố bị thương không hề nhẹ, có khả năng sẽ liệt cả đời.

Lúc này bố tôi như phân thân, vừa phải đi làm lo tiền mà đền cho người ta, vừa chăm sóc ông bà, vừa phải lo cho đứa con riêng. Túng quẫn quá, bố tôi bắt đầu có những suy nghĩ cắn cấu.

Ban đầu bố gọi điện cho mẹ để hỏi vay tiền, mẹ tôi trả lời không có dù thật ra bà chẳng thiếu gì. Kế đó bố muốn tôi phải lo mấy việc trong viện cho con riêng (con trai cưng của bố đang nằm đúng bệnh viện mà tôi công tác). Cuối cùng là bắt em gái tôi nghỉ dậy thêm buổi tối để ở nhà lo cơm nước mang vào viện cho thằng kia.

Mẹ tôi bắt 2 đứa chúng tôi không được giúp bất kỳ việc gì hết. Đương nhiên chúng tôi nghe mẹ, bố tôi biết là hai đứa chỉ nghe lời mẹ nên quay sang bắt mẹ tôi phải vào viện chăm thằng kia với lý do tại mẹ tôi không đẻ được con trai nên mẹ tôi phải có trách nhiệm với đứa con trai duy nhất của dòng họ nhà bố.

Tối hôm đó bố tôi về nhà làm ầm ĩ lên, chắc bố nghĩ cứ làm căng lên để mẹ con tôi sợ, nhưng khổ, mẹ tôi xưa nay chỉ không nói nhiều chứ đâu có hiền.

Mẹ nói thẳng là cả 3 mẹ con tôi không có nghĩa vụ phải chăm cái đứa con báo lên báo xuống của bố. Đây là cái nghiệp mà bố phải trả nên đừng kêu ca nữa.

Bố tôi tức lắm nhưng không làm nổi gì, mẹ tôi cũng không có ý định ly hôn đâu, bố đòi bán nhà nhưng mẹ tôi không đồng ý. Tài sản riêng của mẹ đa phần đứng tên tôi từ lâu rồi. Giờ có mỗi cái nhà chung, mẹ tôi không đồng ý thì cũng chẳng bán được.