Đó là một buổi chiều tối bình thường như những ngày khác. Nấu nướng, dọn dẹp xong xuôi thì tôi cho con ăn trước vì chồng hay đi làm về muộn. Nhưng hôm đó, mâm cơm vừa được đặt xuống bàn thì một đám người hung hăng, xăm trổ đầy mình xộc vào nhà tìm chồng thì tôi mới biết chuyện.
Hóa ra chồng tôi làm ăn thua lỗ, phải vay nặng lãi, bây giờ không thể trả nợ nên hôm nay đã bỏ trốn. Nghe những người lạ mặt kia hằm hè nói mà tôi như chết lặng. Hai đứa con nhỏ ngày càng nép chặt vào chân mẹ. Tôi cũng vô cùng hoảng sợ nhưng thương con, lo cho chồng nên tôi vừa tìm cách đối phó lại vừa xoa dịu 2 đứa nhỏ.
(Ảnh minh họa)
Sau hôm đầu tiên đó, những người đến "cắm chốt" luôn ở cổng nhà tôi, ngày nào cũng chửi bới, hăm dọa. Chuyện chưa dừng lại ở đó, ngày nào tôi cũng phải trả lời cả chục cuộc điện thoại đến từ bạn bè, người thân và họ hàng 2 bên với cùng một nội dung: đòi nợ. Trước khi vay đến nặng lãi, chồng tôi đã hỏi vay hết tất cả anh em họ hàng.
Đáng nói là trong lúc tôi như đang ngồi trên đống lửa thì mẹ chồng tôi lại không ngớt lời trách móc: "Là vợ mà không để ý được chuyện làm ăn của chồng thế nào. Bây giờ cả nhà phải ra đường thì sáng mắt ra chưa?" Nếu không phải đang vô cùng mệt mỏi với muôn vàn nỗi lo và không giỏi kiềm chế thì tôi đã cãi lại mẹ chồng bởi bà đâu có biết nội tình thế nào.
Là vợ, tất nhiên tôi phải quan tâm đến chuyện làm ăn của chồng rồi. Tôi cũng muốn biết, cũng muốn cùng chồng bàn bạc tháo gỡ nhưng mỗi lần thấy tôi định nói gì là chồng lại gạt đi. Có lần thấy quá mạo hiểm nên tôi cũng lựa lời khuyên can nhưng lại bị anh quát: "Đàn bà con gái thì biết gì chuyện làm ăn. Công việc của anh, anh biết thế nào là tốt, em đừng có xía vào."
Dù bị tổn thương bởi câu nói đó của chồng nhưng tôi vẫn luôn lo lắng chuyện bất trắc xảy ra với gia đình mình. Vì vậy mà đôi lúc thấy anh vui vẻ, tôi cũng hỏi han chuyện công việc làm ăn nhưng anh bảo: "Em cứ lo chăm con, bản thân và gia đình đi. Chuyện của anh em lo làm gì cho mệt." Tôi biết chồng không muốn vợ phải lo lắng suy nghĩ nhưng nếu chẳng sẻ chia thì đâu còn là vợ chồng nữa.
Từ cái ngày định mệnh đó đến bây giờ, chồng tôi không hề gọi về lấy một cuộc. Tôi có cảm giác như một mình mình đang chống lại cả thế giới. Trong khi ố mẹ chồng không quan tâm, thì gia đình tôi lại xót con gái. Mỗi lần đưa con về ngoại gửi để đi làm thêm là bố tôi lại mắng: "Cái đồ dám làm mà không dám chịu. Gây chuyện rồi bỏ trốn, để mặc vợ trẻ con thơ gánh chịu hậu quả, không đáng mặt đàn ông."
Ngày đó bố không ưng chồng tôi, nhưng trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, thế nên bố tôi đành chấp thuận. Vì vậy, bây giờ ông nói thế chứ nói nữa tôi cũng chẳng thể nào cãi lời.
(Ảnh minh họa)
Hôm trước, nửa đêm, chồng tôi gọi điện. Tôi nghe tiếng chồng lạc đi trong điện thoại. Anh nghẹn ngào: "Anh sai rồi. Anh xin lỗi vì ngày xưa đã không nghe lời khuyên của em, vì để 3 mẹ con phải khổ. Bây giờ anh đang ở xa lắm, chừng nào đủ tiền thì anh về".
Bao nhiêu ấm ức, oán hận bấy lâu nay của tôi bỗng tan biến chỉ vì tiếng nấc của anh. Tôi vừa khóc vừa nói: "Anh về đi. Đây là lúc vợ chồng cần ở cạnh nhau hơn bao giờ hết. Em đã xoay sở được 1 ít rồi. Số còn lại anh về, vợ chồng mình cùng làm lụng kiếm tiền trả. Kể cả phải bán nhà em cũng đồng ý, chỉ cần anh về với em và 2 con là đủ."
Nghe đến đây anh lặng thinh, tôi cũng không nói gì thêm. Nhưng trước khi gác máy anh nói nhỏ: "Em ngủ đi, mai anh về..."