Mới về làm dâu nhà Hoàng được 5 tháng mà nhiều lúc nghĩ lại quãng thời gian ngắn ngủi ấy, Thùy vẫn còn rùng mình ớn lạnh, không thể hiểu nổi tại sao sau 1 đám cưới rất vui vẻ thì cuộc sống hôn nhân của cô lại có thể rơi vào hoàn cảnh thảm hại như vậy được. Mọi nguyên do bắt nguồn từ mẹ chồng cô - một người vô cùng thích mắng mỏ, mạt sát người khác, tất nhiên đối tượng chịu trận ở đây chính là cô - con dâu của bà.

Mẹ chồng Thùy khó tính, hay săm soi con dâu để tìm lỗi rồi bắt bẻ, mắng cô không tiếc lời. Đôi khi đó cũng chẳng phải là lỗi, đơn giản chỉ là điều Thùy làm không vừa với ý thích của bà mà thôi. Cô quét nhà, giặt quần áo, bà đi theo sau và dùng đôi mắt “cú vọ” của mình để tìm ra những lỗi nhỏ như con kiến rồi mắng cô “vụng về, cẩu thả, làm gì cũng chẳng nên hồn”. Thùy mua bộ váy mới, bà bảo cô là “đồ hoang phí, ăn tiêu tung trời, không biết tiết kiệm vun vén cho gia đình”. Thùy mua đồ ăn vặt hơi nhiều bà cũng quy cho cô thành “ăn quà như mỏ khoét, ăn thế có mà núi cũng lở”. Ngày nghỉ cuối tuần, Thùy muốn ngủ thêm một lúc, nhưng hơn 5 giờ sáng, bà đã dậy và đứng ở cửa phòng vợ chồng cô réo liên hồi: “Có bệnh tật gì đâu mà giờ này sáng bảnh mắt ra rồi còn chưa biết đường dậy? Đúng là đồ lười chảy thây! Sao trên đời này lại có dạng người lười tới mức như thế cơ chứ!”. Thùy đi làm cả ngày về chưa kịp giặt quần áo là bị chửi “không biết sắp xếp thời gian”, đi làm về muộn một chút cũng bị gắt “lại la cà ở đâu chứ gì, mù rồi à mà không biết đường về”. Thậm chí bà còn bảo cô “ngu như lợn” khi cô chưa biết làm gì đó.

Thùy sốc lắm, đừng nói bố mẹ cô mà ra ngoài cũng chưa khi nào cô bị ai mắng những lời thậm tệ như vậy cả. Hơn nữa cô nào có vô dụng gì cho cam, cô tự nhận thấy có thể mình chưa thật đảm đang, hoàn hảo nhưng cũng không tới mức lười biếng, vụng về, lại càng chưa bao giờ hỗn láo với bà.

Thùy tâm sự với chồng, nhưng cũng chẳng giải quyết được gì, vì anh luôn cười xòa khuyên nhủ vợ: “Mẹ ác miệng thế thôi chứ có gì đâu! Mẹ cũng là muốn tốt cho em thôi mà, có quan tâm thì mới có mắng mỏ chứ! Mỗi lần mẹ mắng em cứ cười cho qua, rồi lại đâu vào đấy thôi mà!”. Thùy thở dài não nề, nói thì dễ nhưng nếu thử đặt địa vị là anh mà bị mắng mỏ hàng ngày vì những chuyện không đáng thì liệu anh có thể bình thản mà khuyên cô như thế không? Tuy ấm ức trong lòng nhưng Thùy cũng chưa 1 lần cãi lại mẹ chồng, luôn cố gắng tận tụy làm tròn trách nhiệm của mình. 

Cú bật lại của nàng dâu
Thùy cảm giác như giọt nước đã tràn li, sức nín nhịn của cô đã tới giới hạn cực điểm (Ảnh minh họa).

Nhưng đến một sáng, khi mẹ chồng Thùy đi ngang qua phòng cô lúc cô đang sửa soạn đi làm, nhìn thấy Thùy mặc 1 chiếc váy mới thì bà gần như hét lên với cô: “Ăn mặc thế mà đi làm à? Đi làm chứ không phải đi làm cave nhé!”. Thùy sững người, nhìn xuống chiếc váy của mình, nếu bà đến các công sở thời nay thì sẽ thấy phải đến quá nửa các cô gái trẻ đều ăn mặc như cô. Lại nghĩ đến việc mới thời gian trước vì mái tóc uốn xoăn nhuộm nâu của cô mà bà hằm hè, hằn học với cô suốt mấy ngày trời, Thùy cảm giác như giọt nước đã tràn li, sức nín nhịn của cô đã tới giới hạn cực điểm. Không có nghĩa thời gian qua cô nhịn bà như nhịn cơm sống là bà có thể toàn quyền muốn đối xử, muốn mắng chửi với cô như thế nào cũng được.

“Sao mẹ lại nỡ lòng nói con như thế? Con tự thấy con ăn vận cũng không hở hang hơn người khác. Nếu có ai nói con gái mẹ như thế mẹ có cam lòng không?” – Thùy nhìn thẳng mẹ chồng, bình thản hỏi bà. Bất ngờ trước câu hỏi và cái nhìn của con dâu, mẹ chồng Thùy ấp úng không nói nên lời. Thùy mỉm cười, nhẹ nhàng nói tiếp: “Con được mẹ con mang nặng đẻ đau sinh ra, được bố mẹ con hết lòng yêu thương, nuôi lớn, cho ăn học đàng hoàng tới từng này, con đâu tới mức không ra gì hả mẹ? Nếu con không đủ tốt chắc anh Hoàng đã không cưới con rồi. Nếu con có gì không nên không phải, mẹ cứ dạy dỗ con, nhưng mong mẹ hãy nói một cách đàng hoàng, tử tế, vì thiết nghĩ, con không có nghĩa vụ phải nghe những lời mắng chửi, thậm chí là xúc phạm như vừa nãy mẹ mới nói về con. Nếu con cứ chịu nhịn để người khác mắng chửi thậm tệ thì hóa ra con không tôn trọng chính bản thân mình, cũng là coi thường công lao nuôi dưỡng của cha mẹ con. Con là con dâu của mẹ, là vợ của anh Hoàng, con nghĩ mình xứng đáng được tôn trọng và đối xử công bằng. Thôi cũng khá muộn rồi, con chào mẹ con đi làm!”. Vẫn giữ vẻ mặt bình thản, Thùy dắt xe đi làm như bình thường. Hoàng ở ngoài nghe được hết câu chuyện của vợ và mẹ, cũng góp ý: “Mẹ nói thế cũng hơi quá đáng rồi! Cô ấy có làm gì sai đâu!”.

Thùy trong lòng thầm nhủ, nếu mẹ chồng không thay đổi thái độ, đối xử ôn hòa với cô hơn thì cô sẽ đề nghị chồng xin phép ra ở riêng. Cô được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng, ra đường chẳng ai khinh thường cô, thế mà lại bị mẹ chồng suốt ngày chửi này chửi nọ, cô vẫn im lặng chịu đựng thì có lẽ cô bị lú quá rồi. Nhưng có vẻ sau cú bật lại của con dâu thì mẹ chồng Thùy đã nhận ra 1 điều, rằng bà không có quyền mắng chửi Thùy, cô không phải con ở, con nợ để bà có thể buông lời thóa mạ, lại càng không có nghĩa vụ phải phục dịch và nín nhịn bà vô điều kiện. Từ đó mà mẹ chồng Thùy cũng bớt hẳn cái bệnh mắng mỏ con dâu, cuộc sống ở nhà chồng của Thùy trở nên dễ chịu hơn nhiều.