12h kém, tôi nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại mà không khỏi nóng ruột. Nén tiếng thở dài, tôi vuốt màn hình lên rồi nhấn nút gọi cho Nam. Nhưng cũng như nhiều lần trước, điện thoại chỉ vang lên một hồi chuông dài rồi tự ngắt.
Tôi và Nam mới cãi nhau, anh vùng vằng ôm áo và bỏ ra ngoài như bao lần, gọi cũng không chịu nghe. Tôi không rõ từ khi nào anh chồng của mình bỗng trở nên đỏng đảnh lạ thường. Hễ có chuyện gì không vừa ý là y như rằng giận dỗi, tìm cách bỏ đi. Thậm chí, nhiều lần chỉ vì mâm cơm tôi nấu không có món nào anh thích, thế mà cũng lớn giọng trách móc:
- Em làm mâm cơm như này cũng đòi giữ chồng à? Em chỉ lo cho bản thân mình thôi, chỉ muốn làm những gì em thích thôi.
Sau đó anh bỏ bát đũa xuống, đứng dậy cắp đồ đi ra ngoài mặc cho vợ ra sức gọi cũng không buồn ngoảnh lại.
Sự thay đổi của Nam khiến tôi rất đau khổ. Mới cưới được 2 năm, nhà đã có, xe thì vừa mua, có chuyện gì khiến anh lại khác xưa hoàn toàn như thế? Do tôi? Hay do anh? Nhưng tôi đã làm gì cơ chứ? Tại sao không hài lòng anh lại không đối diện và nói hết ra để tôi giải thích hiểu lầm đó hoặc sửa chữa? Anh cứ chọn cách im lặng và bỏ đi như thế tôi biết phải làm sao?
Đã nhiều lần tôi suy nghĩ về vấn đề ấy nhưng cũng chẳng đi tới đâu. Nam thì cứ lảng tránh, luôn nói không sao nhưng kì thực lạnh nhạt với vợ thấy rõ. Tôi cứ có linh cảm anh đang yêu một người khác. Nhưng anh lại kín kẽ tới mức tôi không tìm được chút manh mối nào, từ tài khoản facebook, zalo cho tới tin nhắn thường.
Buổi tối hôm ấy tôi tiếp tục trằn trọc không ngủ được sau 1 hồi gọi chồng không nghe. Thế nhưng, nằm lướt facebook giết thời gian, tôi tình cờ thấy một bài viết chia sẻ cách phát hiện vị trí của chồng trên điện thoại. Tôi ngồi bật dậy và thử ngay lập tức. Khổ nỗi, không biết nên vui hay buồn khi thử 1 hồi tôi cũng tìm được nơi chồng mình đang ở: nhà cô bạn thân.
Tôi bàng hoàng lắm nhưng vẫn cố dặn bản thân phải bình tĩnh. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi và tìm thêm bằng chứng về mối quan hệ giữa 2 người họ. Chứ hiện giờ mà lao đi ngay trong đêm cũng quá gấp gáp, chưa kể có khi còn "bứt dây động rừng", hỏng hết mọi việc.
Sau hôm đó, tôi chuyển suy luận sang một hướng khác. Tôi không tự đổ lỗi cho bản thân, dằn vặt chính mình về sự thay đổi của chồng nữa. Tôi hiểu, đó là nước cờ cao tay của Nam khiến tôi trở thành người có lỗi dù chính anh mới là người phản bội. Hừ, được lắm anh chồng bỉ ổi ạ!
Sau 3 hôm, Nam lại tiếp tục kiếm cớ để cãi nhau, rồi thực hiện hành động quen thuộc. Tôi lập tức tìm cách bám theo. Và khi vừa tới phòng trọ của cô bạn kia, Nam ôm lấy cô ta. Hai người thích thú trêu đùa:
- Vợ chồng son mà 3 ngày 1 trận nhẹ, 5 ngày 1 trận nặng như thế là không ổn đâu đấy nhé!
- Còn phải nói sao? Không phải vì em anh cần gây sự với vợ à? Càng ngày càng gian manh! - Nam ôm eo, hôn môi cô ta rồi đáp bằng cái giọng đểu giả khiến tôi tởm lợm.
Chụp được vài tấm hình, tôi quyết định rời chỗ ẩn nấp và tiến tới. Mình đi bắt gian tại trận mà, có gì phải sợ, cứ ba mặt một lời cho 2 kẻ ấy biết mặt. Tôi vừa hắng giọng, quả nhiên Nam và cô bạn kia sợ mất mật.
- Anh kiếm cớ ruồng rẫy vợ hóa ra vì lý do này à? Nếu anh chán tôi, yêu cô ta chi bằng cứ nói rõ thì chúng ta chia tay êm đẹp rồi có phải không? Hay anh sợ thiệt, sợ mất căn nhà, mất chiếc xe ô tô nếu ly hôn do anh? Nếu lo sợ thế thì cũng chính đáng đấy, vì bây giờ tôi có đủ bằng chứng rồi! - Tôi đe dọa.
Chỉ nghe tới thế, Nam mặt có chút xanh lại. Anh không chỉ sợ vì bị tôi phát hiện, càng hoảng hốt hơn khi bị tôi nắm thóp chuyện tiền bạc. Và mấy ngày nay Nam ra sức xin lỗi, hứa hẹn đủ điều. Vợ chồng tôi chưa có con, chỉ có tài sản chung. Tôi không biết phải làm sao, có nên tha thứ cho anh không...