Tôi không biết mọi người có ác cảm với mẹ chồng không? Nhưng với tôi, mẹ chồng chính là mẹ ruột, là người mà tôi mang ơn và thương yêu trọn đời.

Mẹ ruột tôi còn sống, thậm chí còn sống rất tốt và giàu có. Nhưng bà hoàn toàn chẳng hề nhớ nhung đến tôi, đứa con gái với chồng cũ. Bố tôi đã mất khi tôi lên 5 tuổi, sau đó một năm, mẹ lấy chồng mới. Tôi sống với bà nội cho đến ngày đi lấy chồng. Ngày cưới, tôi có mời mẹ nhưng bà từ chối đến dự vì sợ chồng mới ghen tuông, chỉ gửi cho tôi một sợi dây chuyền vàng. Từ đó, trong mắt tôi, mẹ đã chết.

Thật may vì tôi còn có mẹ chồng. Nhà chồng tôi ở quê, xa thành phố nên vợ chồng tôi không sống chung với mẹ chồng được. Mỗi tuần, chúng tôi sẽ về quê, ở chơi với mẹ hai ngày cuối tuần rồi chiều chủ nhật lại tất tả về lại thành phố. Lần nào về, tôi cũng được nghỉ ngơi đúng nghĩa đen. Mọi việc mẹ chồng làm hết. Ngay cả bữa cơm mẹ cũng tự nấu nướng rồi lên mâm bát sẵn, tôi chỉ việc ngồi xuống ăn. Đã vậy, cứ chiều thứ sáu, mẹ lại gọi điện cho tôi, hỏi tôi thèm ăn gì, mẹ đi chợ trước để mua thức ăn nấu nướng. Mẹ bảo tôi thiệt thòi quá, có mẹ cũng như không nên bà phải yêu thương tôi, bù đắp cho tôi.

Cứ vài hôm mẹ chồng lại mua cho cháu một món quà, tôi theo dõi rồi bật khóc khi thấy bà lầm lũi đứng giữa bãi rác khổng lồ ở mỏm núi cao - Ảnh 1.

Với tôi, mẹ chồng chính là mẹ ruột, là người mà tôi mang ơn và thương yêu trọn đời. (Ảnh minh họa)

Khi biết tôi có thai, mẹ không cho tôi về quê nữa mà tự bắt xe lên thành phố với vợ chồng tôi. Cứ lên là bà lại dọn dẹp, gấp quần áo, nấu nướng cho vợ chồng tôi ăn. Nhưng khi tôi bảo sẽ sinh con ở thành phố, mẹ lại phản đối. Bà nói bà sống ở quê quen rồi, đi chợ búa tiện hơn nhiều và bảo tôi về quê sinh con.

Hiện tại, tôi đang ở cữ nhà chồng. Mẹ chồng tôi chăm dâu ở cữ chu đáo còn hơn cả mẹ ruột. Bà lo cho tôi từ cái áo cái quần đến việc xông hơ, tắm cho cháu. Quần quật cả ngày như vậy nhưng cứ đến trưa, đợi tôi cho cháu ngủ là mẹ chồng lại đi đâu mất. Không những thế, cứ cách vài ngày, bà lại mua cho cháu một bộ quần áo mới, khi thì mấy gói khăn ướt, khi lại bịch bỉm. Trong khi đó, rõ ràng mẹ chỉ ở nhà chăm tôi, làm gì kiếm ra tiền.

Thấy lạ quá, hôm qua, tôi gọi chồng về trông con, còn mình thì lặng lẽ đi theo sau mẹ chồng. Tôi muốn biết mẹ đã đi đâu giữa trưa nắng nóng và tiền đâu mua đồ đạc cho con tôi. Càng đi, tôi càng cay xè mắt. 

Cứ vài hôm mẹ chồng lại mua cho cháu một món quà, tôi theo dõi rồi bật khóc khi thấy bà lầm lũi đứng giữa bãi rác khổng lồ ở mỏm núi cao - Ảnh 2.

Nhìn mẹ nhặt nhạnh từng lon nước ngọt, vỏ chai nhựa bỏ vào bao mà tôi bật khóc nức nở. (Ảnh minh họa)

Bởi cứ đi được một lúc, mẹ lại dựng xe đạp, lủi thủi bới rác. Nhìn mẹ nhặt nhạnh từng lon nước ngọt, vỏ chai nhựa bỏ vào bao mà tôi bật khóc nức nở. Tôi đứng đó một lúc rồi quay xe đi về, trên đường, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Tầm hơn 2 giờ, mẹ về, khuôn mặt đỏ rát vì nắng nóng. Tôi ôm lấy mẹ mà khóc. Tôi bảo mẹ đừng đi nữa, tôi không cần những thứ ấy, tôi chỉ cần mẹ thôi. Bà cũng lau nước mắt, nói rằng muốn kiếm tiền mua đồ cho mẹ con tôi. Tôi với mẹ cứ ôm lấy nhau suốt nửa tiếng.

Giờ mẹ không đi nữa nhưng cứ ngồi buồn rầu. Mẹ bảo ở nhà buồn tay buồn chân, mẹ đi nhặt vỏ lon kiếm thêm ít tiền cũng tốt. Nhưng tôi không muốn cho mẹ đi nữa. Tôi nên thuyết phục thế nào cho mẹ hoàn toàn bỏ hẳn tư tưởng phải đi kiếm tiền đây?

([email protected])