Chị tôi mới mất được mấy tháng nay. Gia đình tôi vẫn còn chưa hết đau lòng, khốn khổ trước sự ra đi đột ngột của chị ấy. Trong nhà, chị tôi hơn tôi ở mọi mặt. Chị xinh đẹp, giỏi giang hơn lại có được một người chồng tốt tính, hiền lành, chăm làm ăn.

Thời gian đầu hôn nhân, vợ chồng anh chị sống chung với mẹ chồng. Nhưng bà ấy chanh chua, nanh nọc quá. Chính anh rể tôi đã bảo vợ tôi chuyển về nhà mẹ đẻ vì không chịu nổi cảnh thấy vợ bị mẹ hành hạ, nhiếc mắng. Nhà tôi rộng rãi lại chỉ có hai chị em nên bố mẹ tôi mừng ra mặt.

Về sống ở nhà tôi được hai tháng thì chị có thai. Anh chị vui mừng hớn hở báo tin cho mọi người. Ngày đó, tôi vẫn nhớ anh rể mua tặng chị một cái lắc tay vàng mừng đứa bé hình thành. Những ngày sau đó, anh chiều chuộng, chăm bẵm chị tôi như nâng trứng hứng hoa. Chị cũng xin nghỉ làm để dưỡng thai cho tốt nhất.

mangthaimechong1

Từ khi có thai, bên nhà chồng cũng quan tâm chị hơn. (Ảnh minh họa)

Từ khi có thai, bên nhà chồng cũng quan tâm chị hơn. Mẹ chồng còn đem gà, đem bánh trái qua cho chị tôi ăn. Đó là những ngày tôi thấy chị cười nhiều nhất, gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ cười đùa.

Đến tháng thứ 5 thai kì, bác sĩ khẳng định chị tôi bị nhau cài răng lược và nhau tiền đạo. Cả nhà tôi hoang mang lo lắng. Chị tôi gần như chỉ nằm trên giường. Thậm chí ăn uống cũng tại giường để tránh bị ra máu, sinh non. Anh rể tôi chăm chị rất kĩ, ngay cả vệ sinh cá nhân cho chị, anh cũng làm.

Thế nhưng trời vẫn phụ lòng người. Chị tôi bị băng huyết, đứa bé sinh non hơn 8 tuần, chỉ sống được hai ngày. Còn chị mất ngay trên bàn mổ vì bị mất máu nhiều, sốc tim. Giây phút nhận tin báo từ bác sĩ, cả nhà tôi đều ngã quỵ vì đau đớn. Mẹ tôi ngất xỉu. Anh rể bàng hoàng, ngồi gục xuống nền nhà ôm đầu khóc nức nở như một đứa trẻ.

oxg1549960412

Anh rể bàng hoàng, ngồi gục xuống nền nhà ôm đầu khóc nức nở như một đứa trẻ. (Ảnh minh họa)

Nỗi đau mất cả vợ và con ập đến một lúc khiến anh rể tôi như người mất hồn. Người ta tới phúng viếng, lạy thì anh lạy trả lại trong vô thức. Ngay cả ăn cơm, anh cũng chẳng ăn. Bố tôi ép quá, anh mới lấy hai cái chén, một cái để bên cạnh quan tài vợ, một cái ngồi ăn vài miếng cho có. Nhìn cảnh ấy, ai cũng ngậm ngùi.

Chị tôi mất được 4 tháng rồi. Anh rể tôi vẫn ở nhà tôi. Anh đi làm, chiều về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lại lên xe máy đi đâu đó tới giờ ăn cơm mới về. Chiều nào cũng thế khiến tôi sinh nghi. Tôi còn nghĩ chắc anh đã thay lòng đổi dạ, vợ mất rồi thì tìm người đàn bà khác. Chiều qua, tôi bàn với mẹ sẽ theo dõi anh. Tôi không chấp nhận anh qua lại với người khác khi chị tôi mới mất như thế.

Nhưng thật không ngờ, anh rể tôi lại chạy trên đường vào nghĩa địa. Dọc đường, anh dừng lại hái mấy bông hoa cúc dại nho nhỏ, loại hoa mà chị tôi hay khen đẹp. Rồi anh dựng xe bên ngoài, đi lững thững như kẻ mất hồn vào mộ chị tôi ngồi. Nhìn anh gục đầu bên mộ chị mà tôi và mẹ nước mắt chảy dài. Tôi thương anh rể quá. Thấy anh như thế, ai chẳng đau lòng. Có nên bảo anh về nhà bố mẹ anh ở một thời gian cho nguôi ngoai không?