Tôi là một người phụ nữ từ tỉnh lên Hà Nội học tập, làm việc và sinh sống. Hồi Đại học, tôi chẳng chơi với nhiều bạn bè lắm, chủ yếu là các bạn đồng hương để dễ tìm thấy kết nối. Thi thoảng tôi đi làm thêm, có quen thêm vài người bạn song sau khi nghỉ việc, các mối quan hệ cũng dần đứt gãy. Tốt nghiệp Đại học xong, tôi thấy mình rất cô đơn, lẻ loi trong thành phố này. Bạn bè về quê lập nghiệp làm việc, còn mỗi tôi vẫn ở đây.

Nhiều khi tôi cũng định về quê, mà nhận ra nếu làm vậy thì cuộc sống của mình còn khổ cực hơn. Bao năm bám trụ lại Hà Nội thì giờ phải cố gắng làm việc. Vả lại, gia đình tôi không khá giả, nền tảng kinh tế chẳng thể đủ làm bệ đỡ cho tôi. Hàng tháng, tôi còn phải gửi về nhà một khoản tiền để bố mẹ trang trải cuộc sống. Mẹ tôi bảo tôi nên ở trên thành phố, sau này em trai tôi lên đó học rồi chị em đỡ đần nhau.

Cuối tuần đồng nghiệp được sếp rủ tới nhà tụ tập ăn uống, chỉ có mình tôi luôn bị bỏ lại phía sau  - Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Bởi không có nhiều bạn bè nên tôi rất mong đi làm sẽ kết bạn với nhiều người thú vị, hay ho. Tôi mới vào làm ở công ty hiện tại được khoảng 5 tháng. Thời gian đầu vì mải mê trau dồi chuyên môn, làm quen với công việc nên khá bận bịu. Có nhiều ngày tôi phải ngồi lại văn phòng tới 7, 8 giờ tối. Mãi tới đợt ra Tết, tôi thoải mái về thời gian hơn, tôi mới có cơ hội để trò chuyện, giao lưu với đồng nghiệp.

Bản chất tôi không phải là người ki bo keo kiệt, sống xởi lởi. Thi thoảng, những lần tôi được thưởng dự án, tôi sẽ mời mọi người trà sữa. Tuy nhiên tôi lại không chạy theo được những thú vui của đồng nghiệp. Mọi người xung quanh tuy là cũng đồng trang lứa, có người trẻ hơn, vậy mà họ ăn chơi lắm. Ngồi cạnh tôi là một em đồng nghiệp kém 2 tuổi mà ngày nào đi làm cũng diện đồ hàng hiệu, thậm chí có tuần còn chẳng mặc trùng đồ. Buổi trưa, bạn ấy cũng đi ăn bên ngoài toàn đồ ngon và đắt tiền. Chẳng như tôi, tôi luôn mang cơm từ nhà đi làm cho sạch sẽ, tiện lợi.

Vậy mà bạn đồng nghiệp đó lại rất được lòng của sếp cũng như những người khác. Sếp hay nhờ bạn ấy tư vấn chỗ mua quần áo, đồ trang điểm. Tôi thì cũng chỉ có thể mời mọi người trà sữa thôi, chứ không thể nói chuyện cùng về những chủ đề khác. Dẫu sao, tôi cũng chỉ là một đứa con gái hơi quê mùa, không biết nhiều về thời trang, trang điểm...

Có lẽ chính vì điều đó nên tôi cứ cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau. Sếp ngoài mặt thì vẫn nói chuyện bình thường với tôi, vậy mà hóa ra chị ấy không quý tôi đến thế. Điển hình là cuối tuần, sếp rủ mọi người trong phòng về nhà chị ấy chơi, ăn uống tụ tập. Chỉ có riêng tôi là chị không đả động gì.

Hôm đó, tôi đi siêu thị với một người đồng nghiệp, lúc cô ấy kể việc được sếp rủ về nhà, tôi mới bàng hoàng. Cô ấy hỏi tôi có được rủ không thì tôi bảo là bản thân mình về quê nên không sắp xếp được. Trong lòng tôi buồn lắm. Sếp có một căn nhà ở trên hồ Tây, rất rộng và có thể tổ chức được tiệc ngoài trời. Mọi người ai nấy đều bàn bạc với nhau về chuyện mặc gì tới nhà chị sếp. Chỉ có tôi phải giả vờ nhìn vào màn hình máy tính, coi như không hay biết gì.

Cuối tuần đồng nghiệp được sếp rủ tới nhà tụ tập ăn uống, chỉ có mình tôi luôn bị bỏ lại phía sau  - Ảnh 2.

Ảnh minh họa.

Tôi chỉ muốn có những người bạn ở công ty này cho đỡ buồn. Về công việc, tôi không phàn nàn gì cả. Mức lương hay đãi ngộ cũng vậy. Nhưng nếu đi làm chỉ vì tiền, mà không kết bạn, không vui vẻ thì 8 tiếng/ngày quả là áp lực, thách thức lớn với tôi. Những khi tan sở, tôi càng thấu hiểu hơn sự cô đơn tủi thân này. Một mình tôi sống giữa thành phố, không biết kết bạn với ai, chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Kể cả về chuyện tình cảm, tôi cũng chưa từng trải qua một mối tình nào hết. Dần dần, tôi không thấy nhiều ý nghĩa trong cuộc sống. Lòng tôi ngổn ngang, bộn bề. Phải chăng, tôi nên chuyển môi trường làm việc? Và phải chăng, tôi không hợp với cuộc sống thành thị này? Tôi đang rất bối rối và chỉ mong thấy được lối ra...

https://afamily.vn/cuoi-tuan-dong-nghiep-duoc-sep-ru-toi-nha-tu-tap-an-uong-chi-co-minh-toi-luon-bi-bo-lai-phia-sau-20220408123716061.chn