Em chào chị Hướng Dương.
Hôm nay em có một chuyện muốn được chia sẻ cùng chị. Vì em sợ nếu cứ tiếp tục chịu đựng, em sẽ không thể sống nổi mất. Cũng giống như những người phụ nữ khác, khi biết mình mang thai, em hạnh phúc vô cùng. Nhất là trước đó em được chuẩn đoán khó mang thai. Vợ chồng em đã phải dùng đến phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Sau 2 lần, dốc hết tiền tiết kiệm để chạy chữa thì bọn em đã có tin vui.
Em vẫn nhớ như in những ngày ấy. Chồng em đi làm cách nhà 30 cây số. Vậy mà ngày nào anh cũng về vì sợ em ăn uống thất thường. Có một lần anh về và bị tai nạn giữa đường. May mắn là người không sao, thế nhưng kể từ ấy, em phải chuyển về sống với bố mẹ chồng để chồng yên tâm công tác.
Thật lòng mà nói, mẹ chồng em rất chăm con dâu khi con dâu có bầu. Sáng nào bà cũng dậy sớm, kì cạch nấu đủ món để tẩm bổ cho em. Sợ em bị động thai nên bà không bắt em làm bất kỳ việc gì. Ngay cả quét nhà, giặt quần áo em cũng chẳng phải đụng tay vào làm.
Cho đến bây giờ, em vẫn không có chút gì chê trách mẹ chồng trong những ngày ấy. Bà mong cháu nên cũng thương em. Khi đó, mối quan hệ của em và mẹ chồng cũng rất tốt. Mọi chuyện chỉ bắt đầu từ khi em chuyển dạ.
Ảnh minh họa.
Khi mang bầu, em đã đọc rất nhiều sách nói về quá trình chuyển dạ. Hôm ấy, em thấy lâm râm đau bụng. Cơn đau chưa dồn dập, lại không rõ rệt nên em không đi khám dù mẹ chồng khuyên em vào nhập viện. Đến sáng hôm sau, em không thấy đau bụng nữa. Nghĩ rằng chỉ là cơn đau giả nên em vẫn tiếp tục ở nhà.
Nhưng cả ngày hôm ấy, em không thấy con đạp. Linh tính chẳng lành, em vào viện thăm khám thì nhận được tin sét đánh - bác sĩ không tìm thấy tim thai. Tâm trạng em lúc đó rối bời. Rồi mọi chuyện diễn ra rất nhanh, bác sĩ truyền kích đẻ để em có cơn đau thường. Em cũng đau đẻ vật vã, thế nhưng thay vì ôm con hạnh phúc thì em phải xa con trong nước mắt. Em không thể quên được khoảnh khắc đau lòng ấy.
Em đã dằn vặt mình rất nhiều. Chồng em không trách vợ. Còn mẹ chồng em, bà nhớ cháu nên ngày đêm khóc lóc. Mỗi lần thấy bà như vậy, em đau đớn không thể diễn tả được.
Dù con không còn nhưng em vẫn phải ở cữ như những người phụ nữ khác. Gần 1 tháng nay sống trong căn phòng tối, em nhớ con đến quay quắt. Mẹ chồng vì giận em nên cũng lơ là, hôm thì bà cho em ăn cơm nguội, hôm úp vội cho em bát mì tôm.
Điển hình là hôm nay, mẹ chồng em đi đám giỗ. Em đinh ninh là mẹ chồng đã nấu sẵn nên đến giờ xuống ăn cơm. Nào ngờ đồ ăn đã ôi thiu hết, em vừa ăn cơm vừa chan nước mắt. Khi em đang ăn thì mẹ chồng về, nhìn thấy em, bà lại khó chịu: "Hôm nay tôi gặp người yêu cũ của thằng Hoàng. Chồng nó thế mà tốt số, được vợ đẻ cho 2 đứa con rồi đấy. Đứa nào đứa nấy bụ bẫm đáng yêu thế mà không phải cháu ruột mình".
Mẹ chồng nói xong, em cũng buông đũa vì không thể nuốt nổi. Chuyện mất con em là người không mong muốn nhất, sao bà lại đối xử với em như vậy chứ?
Chào em!
Là một người phụ nữ, Hướng Dương hiểu cảm giác của em. Con cái là khúc ruột của người mẹ, mất con, chắc chắn em đã rất đau lòng.
Hướng Dương hy vọng em thông cảm cho cả chồng và mẹ chồng của mình. Trong hoàn cảnh này, ai cũng cần một khoảng thời gian để có thể lấy lại sự cân bằng cho bản thân. Em và chồng mất đi một người con, mẹ chồng em cũng không còn cháu. Huống hồ đó là đứa cháu mà bà vẫn mong ngóng bấy lâu.
Theo như em nói, mẹ chồng em vốn không độc địa. Chỉ là bà thương cháu nên giận em. Điều này, Hướng Dương hy vọng em đừng chấp nhất với mẹ chồng.
Nếu sức khỏe của em đã ổn định, em có thể tự dậy nấu ăn cho gia đình. Thứ nhất là để khuây khỏa cho bản thân, thứ hai là em có thể nấu những món mà mình thích. Hướng Dương nghĩ, nấu ăn và gần gũi mẹ chồng cũng sẽ khiến khoảng cách của em và bà thu hẹp. Ngoài ra, em cũng nên nói chồng động viên mẹ chồng để bà bớt hà khắc với em hơn.
Hướng Dương hy vọng em mạnh mẽ để có thể vượt qua cú sốc tinh thần này.