Tôi và Thắng yêu nhau được gần 1 năm. Nhưng mãi cuối tuần trước Thắng mới đưa tôi về ra mắt. Nhờ sự tư vấn của Thắng, tôi lựa chọn một bộ đồ công sở kín đáo và lịch sự. Còn quà, anh bảo bố mẹ đơn giản, chỉ cần giỏ hoa quả là xong. Thế là 2 đứa chở nhau tới siêu thị gần công ty để chọn.

Rồi ngày ấy cũng tới, lúc được anh chở trên đường, tôi ngồi sau mà run như cầy sấy. Quãng đường 10km nghĩ là xa mà nay tôi thấy vèo cái đã tới. Đứng trước cánh cổng cao lớn và vững chắc tôi lại càng run. Tôi lạc cả giọng, bảo Thắng:

- Anh ơi, hay cho em thêm chút thời gian.

- Ô, em hay thế nhỉ. Đã báo với bố mẹ là nay em qua chơi rồi mà. Nào, không phải sợ, có anh ở bên mà.

- Nhưng em sợ lắm, chuẩn bị mãi mà tinh thần không lên. Em cũng chẳng đảm đang lắm, lỡ như…

- Có gì mà lỡ với không. Em cứ thoải mái đi, chỉ là gặp gỡ thôi, kể cả em có thể hiện không tốt đi nữa thì bố mẹ vẫn là bố mẹ chồng em thôi, quan trọng là quyết định của anh.

Tôi chần chừ mãi nhưng Thắng quyết lôi tôi vào. Cuối cùng, tôi cũng bước vào tới cửa. Thấy có người lạ, 2 con chó trong cũi nhà Thắng sủa ầm ĩ lên. Lúc này, mẹ Thắng từ trong nhà ngó ra. Tôi bối rối mất 3s rồi vội vàng cúi đầu chào.

Đang lúi húi rửa bát, tôi điếng người nghe thấy lời thì thầm của bố mẹ chồng tương lai - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều hay không nhưng tôi thấy mặt mẹ Thắng lạnh tanh, không biểu lộ gì. Tận khi tôi tiến lên, đưa cho bà giỏ hoa quả, bà mới giãn cơ mặt một chút rồi bảo:

- Ừ, bác xin. Vào nhà đi.

Thế mà chưa kịp hoàn hồn, bà đã bảo tôi:

- Cháu ngồi uống nước đi. Bác xuống bếp nấu cơm trưa.

- Ấy, để cháu xuống phụ bác ạ.

- Ừ, thế cháu đi gọt dứa để bác nấu canh chua. Xong thì gọt quả đu đủ chút ăn cơm xong tráng miệng.

Tôi thấy hơi lạ bởi mẹ Thắng chẳng nói gì với tôi. Bà cũng không có nhu cầu hỏi gì về gia đình tôi luôn. Tới lúc ăn, Thắng chủ động bảo bà:

- Mẹ, mẹ không nói chuyện gì với An à? Chúng con quen nhau gần 1 năm rồi, xác định sẽ tiến tới hôn nhân. Thế nên hôm nay con đưa cô ấy về ra mắt bố mẹ.

- Ăn cơm đi. Ăn không nói, ngủ không mơ. Lát xong thì ra nói chuyện sau.

Tôi đã cảm thấy có gì đó lạ rồi. Thông thường, lần đầu ra mắt, mẹ chồng tương lai thường hỏi không ngớt. Thế mà mẹ Thắng lại…

Nhưng cuối cùng, tôi cũng có được câu trả lời. Kết thúc bữa ăn, tôi đi rửa bát. Thắng phải chạy ra ngoài phố mua chút đồ. Còn bố mẹ Thắng ở trên phòng khách nghỉ ngơi. Tôi loay hoay không biết làm thế nào vì nước rửa chén hết, chạy lên nhà định hỏi chợt nghe được những lời thì thầm to nhỏ của 2 bác.

Đang lúi húi rửa bát, tôi điếng người nghe thấy lời thì thầm của bố mẹ chồng tương lai - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

- Sao bà không nói gì với con bé?

- Không cần phải nói ông ạ, nhìn cách ăn mặc quê mùa, giỏ hoa quả rẻ tiền là tôi biết rồi. Mình tỏ ra lãnh đạm vậy nếu thông minh nó sẽ tự hiểu mà rút. Tôi sẽ nói với thằng Thắng, chứ tôi đâu cần buông lời cay nghiệt, chợ búa như người ta.

- Nhưng thằng Thắng nó quyết lấy thì sao?

- Thiếu gì con gái mà phải lấy con bé đó. Nhìn tôi đã chẳng muốn tiếp rồi.

Tôi hoang mang thật sự, nếu hai bác biết đó là quà của con trai họ chọn thì sẽ thế nào nhỉ. Nhưng tôi cảm thấy sợ hãi và uất ức nhiều hơn, gia đình Thắng cũng chỉ thuộc dạng khá giả mà đã coi thường tôi như vậy, liệu lấy về bố mẹ chồng có gây khó dễ cho tôi?