Nhà tôi chỉ có 2 anh em nhưng tôi lại không thân thiết với anh trai. Bởi anh rời nhà đi học từ rất sớm. Năm cấp 2, anh đã đến ở nhờ nhà bác tôi để học trường chuyên, rồi một mạch lên đại học. Khi tôi vào đại học thì anh cưới vợ. Khi tôi lấy chồng thì anh đón con gái đầu lòng… Trong lòng tôi luôn có một khoảng cách với anh trai và vô tình hơi sợ anh. Mỗi khi anh nói gì thì giống như đó là mệnh lệnh vậy. Vì anh thành đạt, anh có tiếng nói trong nhà, bố mẹ đều nghe ý kiến của anh.
Cuộc hôn nhân của tôi không tốt đẹp. Chồng tôi ban đầu khá tốt nhưng về sau nghe theo lời bạn bè đi buôn bán rồi uống rượu, massage… dần chán vợ, về nhà là gây sự để quát mắng tôi. Nỗi buồn phiền cứ dâng lên mà tôi chỉ dám len lén nói cho mẹ nghe.
Hôm vừa rồi, tôi bị chồng đánh nên uất giận bỏ mặc chồng đang say để về nhà mẹ đẻ. Tôi đang ngồi khóc lóc than thở với mẹ thì anh trai về. Nhìn thấy anh, tôi nín bặt vì sợ anh biết lại chê cười. Nhưng không ngờ anh cất cặp xong thì quay ra gọi tôi vào phòng khách.
Lời đầu tiên anh nói khiến tôi giật mình: "Nếu không sống được với chồng nữa thì em ly hôn đi. Ly hôn rồi đưa con về đây với bố mẹ và anh chị. Trước giờ anh vẫn để em tự giải quyết chuyện gia đình, nhưng nếu thấy khổ sở quá thì không phải gắng gượng sống chung nữa. Gia đình này vẫn là gia đình em, anh vẫn là anh trai em, ai bắt nạt em thì anh vẫn có trách nhiệm đòi công bằng cho em".
Tôi sững sờ không tin nổi vào tai mình. Trước giờ tôi sợ ly hôn sẽ ảnh hưởng tới danh dự của gia đình, rồi làng xóm dị nghị, anh tôi lại là giám đốc một công ty nhà nước nên tôi càng sợ ảnh hưởng tới uy tín của anh. Không ngờ anh lại đứng ra bảo vệ tôi như thế.
Tôi rơi nước mắt chỉ biết vâng vâng dạ dạ nghe theo lời anh nói. Có chỗ dựa vững chắc rồi thì tôi không còn sợ cảnh bơ vơ. Tôi đủ tự tin để đứng lên bảo vệ mình và con. Tôi chưa biết con đường phía trước sẽ như thế nào nhưng giây phút này, tôi chỉ biết cảm ơn anh nhiều lắm! Anh trai!
(lanhuongdo…@gmail.com)