Hôm nay là tròn 13 năm ngày mình yêu nhau, trong đó có đến hơn nửa thời gian chúng ta là vợ chồng. Ngày mình nhận lời yêu nhau, cũng là ngày cưới, anh bảo chọn ngày này cho ý nghĩa. Hôm nay, em đã chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn và cả bánh kem để đợi anh về, cùng thổi nến kỷ niệm 7 năm ngày hai ta về chung một nhà. Vậy mà, anh ở đâu mãi vẫn chưa về? Con đã ngủ say, chỉ còn một mình em bên ly rượu chát lòng chờ trời sáng, bởi vì em biết đêm nay anh sẽ không về đâu.
Yêu anh là em đã dành trọn cả một quãng đời thanh xuân đẹp nhất. Trái tim ngây thơ năm ấy của em biết rung động trước anh khi em vẫn là một cô nữ sinh 17 tuổi. Đến thời điểm này, anh vừa là tình đầu, vừa là tình cuối, vừa là tình yêu duy nhất của em và có lẽ cũng là người đàn ông duy nhất em yêu suốt cuộc đời này.
Chúng ta đã từng học chung một trường, sống cùng một phòng trọ, cùng nhau trải qua những tháng năm khó khăn nhất của những kẻ sinh viên tỉnh lẻ, rồi cùng nhau đối mặt với những chật vật lúc mới ra trường. 23 tuổi, chúng mình kết hôn dù công việc của cả hai vẫn chưa ổn định, vì mầm sống trong bụng em đang lớn dần từng ngày.
Khi làm vợ, làm mẹ, em lùi lại một bước để vun vén cho gia đình. Em gác lại những hoài bão mà em vẫn khát khao thực hiện từ thuở sinh viên. Em làm một công việc văn phòng bình thường nhưng ổn định để có nhiều thời gian chăm sóc cho anh và con.
(Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi chóng vánh, thấm thoát đã 7 năm kể từ ngày mình chính thức trở thành vợ chồng. Công việc của anh gặp nhiều thuận lợi, lại được sếp ưu ái nâng đỡ nên cứ lên vùn vụt như diều gặp gió. 8 năm đi làm, anh dần dần được thăng chức, từ một nhân viên quèn trở thành phó phòng, trưởng phòng rồi phó giám đốc bộ phận kinh doanh. Em thì vẫn cứ thế thôi, làm một người phụ nữ an phận với công việc văn phòng 8 tiếng, hết giờ làm về cơm nước cho gia đình.
Từ một căn phòng trọ đi thuê ẩm ướt và chật hẹp, nước ngập lênh láng mỗi mùa mưa bão, chúng ta đã có một căn hộ chung cư cho gia đình ba người. Cuộc sống đầy đủ hơn, thoải mái hơn cũng là lúc tiếng cười trong căn nhà nhỏ vơi dần. Anh bận rộn suốt cả ngày, những cuộc nhậu nhẹt, chiêu đãi đối tác liên miên kéo anh ra khỏi những bữa cơm gia đình.
Thật nực cười khi sống trong cùng một mái nhà mà đến cả tháng nay rồi con mình không được nhìn thấy mặt bố nó. Anh chỉ trở về nhà khi đồng hồ đã nhích quá 12 giờ đêm, với bộ dạng say khướt, nồng mùi rượu, rồi sáng hôm sau anh lại đi khi con chưa ngủ dậy.
Thương anh, em vẫn tự nhủ rằng anh vất vả để lo cho gia đình. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng em không biết những điều anh cố giấu. Mùi nước hoa và cả vết son trên áo, chúng đã tố cáo điều gì? Em thật ngốc khi cứ âm thầm theo dõi anh, bất lực nhìn anh cùng cô ta vào khách sạn, ngồi khóc không ra nước mắt bên vệ đường khi nhìn thấy ánh đèn cuối cùng trong phòng tắt lịm.
(Ảnh minh họa)
Em thoáng gặp cô ta vài lần, cô đồng nghiệp cấp dưới mới vào công ty anh. Lần đầu tiên gặp ở buổi tiệc công ty mà em cùng tham gia, em đã có một dự cảm rất khó nói, nhưng hỏi anh thì anh làm như không quan tâm đến cô ấy. Có lẽ phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu và cái giác quan ấy chẳng sai bao giờ.
Lần thứ hai, em nhìn thấy anh vui vẻ chuyện trò cùng cô ấy vào giờ ăn trưa, khi em đến tìm anh không báo trước vì muốn tạo cho anh điều bất ngờ. Rồi nhiều lần sau nữa, anh vẫn tiếp tục nói dối em còn em vẫn vờ như chẳng biết gì.
Yêu anh, cưới anh là em đã xác định sẽ bên anh suốt cuộc đời. Mình đã cùng nhau đi qua những tháng năm khó khăn như thế, lẽ nào anh đã quên hết những lời thề trong giông bão rồi sao. Lần đầu tiên em được nếm trải cảm giác chồng ngoại tình, lần đầu tiên em bất lực và không biết phải làm gì cả.
Anh, cô ấy xinh đẹp và trẻ trung hơn em nhiều phải không? Cô ấy quyến rũ đến nỗi anh có thể vất bỏ cả vợ con mình sao? Anh yêu cô ấy đến nỗi, có thể mặc chiếc áo sơ mi em vừa mua cho anh hôm trước để vào khách sạn cùng cô ấy sao? Em đau đến thắt lòng, đau đến không thở được. Nhưng em biết, rời bỏ anh là điều em không thể.
Ngày mai, khi qua cơn mê này, khi tỉnh cơn say, liệu anh có trở về với mẹ con em nữa hay không?