Trên đời này lại có kiểu người này sao? Đã đi cặp bồ, làm hồ ly tinh, làm kẻ thứ ba rồi mà vẫn còn đòi “nói chuyện đàng hoàng vì tôi là người có lòng tự trọng” với vợ chính chủ như tôi đây sao?
Chuyện là cách đây một tháng, tôi phát hiện ra chồng cặp bồ với cô N này. Cô N là nhân viên quán cắt tóc gội đầu, lương nghe nói chỉ khoảng 2 triệu nên phải “làm thêm” để đủ tiền tiêu xài. Trước vụ chồng tôi, cô N này cũng từng bị người khác dằn mặt rồi. Nhưng bà vợ kia hiền lành, có 2 con nhỏ nên chỉ đến gào khóc tố cáo cô ta quyến rũ chồng mình với chủ cửa hàng, còn lại là quay về cầu xin chồng.
Cô N sau lần bị chỉ mặt điểm tên ấy thì “ngoan” được hai tháng. Sau đó thì quặp được chồng tôi. Chồng tôi là dân lái xe công trường nên thỉnh thoảng ghé quán cắt tóc đó gội đầu massage. Sau 2 lần đong đưa tán tỉnh, hai người vào nhà nghỉ giao lưu. Sau đó thì định kỳ tuần 2 lần, lần nào về cô ta cũng khoe được “người yêu” cho cái này, cái nọ. Toàn bộ sự việc này tôi được nghe từ chính chủ quán cắt tóc nói, sau khi tôi đến tận nơi đánh ghen.
Việc này chủ quán từng cảnh cáo nhân viên, nhưng vì hai người tự xưng là bạn trai – bạn gái, nên chẳng có cơ sở gì để cấm đoán. Với lại chồng tôi vô sỉ đến độ tóc đã muối tiêu mà còn cười khoe chưa vợ con gì, còn là trai tân, trước mặt 4 nhân viên khác của quán.
Sau 1 tháng thấy chồng thậm thụt, có biểu hiện lạ, tôi theo dõi mới phát hiện ra sự việc. (Ảnh minh họa)
Sau 1 tháng thấy chồng thậm thụt, có biểu hiện lạ, tôi theo dõi mới biết tung tích người thứ ba. Tôi rủ bà chị gái cùng hai đứa cháu họ, xách 1 thùng xăng 20 lít tới thẳng quán cắt tóc đó. Chủ quán thấy vậy liền mời chị em tôi vào nhà, tồng tộc kể hết mọi chuyện. Riêng cô N lúc này đã lủi mất.
Rình đến hơn tuần, tôi mới bắt được cô ta quay lại cửa hàng để lấy tiền lương. Trước đó cô ta đã gọi điện cho chủ quán xin nghỉ việc và hẹn sẽ đến lấy tiền lương nửa tháng. Tôi tóm được cô ta khẩu trang mũ bảo hiểm áo chống nắng quây kín mít. Vì lần này mà tôi đã phải xin nghỉ không lương cả tuần trời, chịu nắng chịu bụi rình mò ở quán nước đối diện từ sáng tinh mơ đến 9 – 10 giờ đêm, mặc kệ con cái cho ông bà trông. Nói như thế để mọi người hiểu tôi quyết làm ra ngô ra khoai vụ này.
Khi tôi giật được khẩu trang của cô ta. Cô ta vẫn la oai oái: “Chị là ai, chị làm gì vậy? Chị nhận nhầm người rồi”. Nói thế có giấu đầu hở đuôi không kia chứ? Tôi đã nói gì đâu mà cô ta la làng rồi. Tôi kéo cả mũ bảo hiểm ra thì đúng là khuôn mặt mà 1 tuần qua đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy.
Người sai là chồng tôi, nhưng anh ta là bố của 2 đứa con tôi, giờ bảo tôi bỏ thì tôi không thể. (Ảnh minh họa)
Tôi đoán cô ta cũng biết mặt biết tên tôi rồi, nên chưa kịp đợi tôi “giới thiệu” cô ta đã bảo: “Chị làm trò gì thế? Có gì từ từ nói. Tôi là người có lòng tự trọng, chị không cần phải kéo áo kéo quần như hàng tôm hàng tép như thế. Nào, giờ chị muốn nói gì thì ra quán cà phê bên cạnh. Đừng ở đây cản trở làm ăn kinh doanh của người ta”.
Ô, sao mà đúng lý hợp tình thế không biết? Khỏi phải nói độ điên tiết của tôi. Nhưng tôi không phải là người biết chửi mắng người khác. Có bà chị giỏi khoản đó thì đã gọi điện nhưng chưa đến.
Sau một lúc bị cô ta át khí thế, tôi cũng mắng được: “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, mày thèm khát đàn ông đến thế hả?”. Nào ngờ bị cô ta vặc lại: “Chị nói chuyện cho tử tế nhé, chị nói thế mà không thấy ngượng mồm hả? Chị có lòng tự trọng không? Cái gì mà thèm khát ở đây. Ăn nói cho tử tế chút, chị có học không hả, hay đi bán tôm bán tép nên chồng mới chán?”.
May mắn rằng cuối cùng bà chị tôi cũng tới, mắng xa xả cô ta, nhưng cô ta vẫn trơ mặt ra một cách lỳ lợm. Không chịu nhận mình sai, không chịu cúi đầu xin lỗi tôi.
Tôi biết, chuyện cặp bồ này đều xuất phát từ hai phía. Người sai là chồng tôi, nhưng anh ta là bố của 2 đứa con tôi. Có thể người ngoài cuộc sẽ bảo tôi "Bỏ quách cho xong" nhưng nói thì dễ, tôi còn trăm bề để phải trăn trở. Giờ thì tôi đang nghĩ cam chịu sống tiếp được chừng nào hay chừng nấy để lo cho các con. Và cũng có chút hy vọng sau lần này, anh ta sẽ bớt thói lăng nhăng, chuyên tâm lo lắng cho gia đình...