Lâm và Duyên yêu nhau gần 3 năm trời. Suốt 3 năm đó, Duyên như một người sống mà không thể không có Lâm. Cô tôn thờ tình yêu, nâng niu và coi trọng nó hơn cả sự sống của mình. Sau gần 3 năm yêu nhau, nhận thấy hai người có quá nhiều điểm khác biệt, khó có thể tiến tới hôn nhân, Lâm quyết định dừng lại. Lâm hoàn toàn không phải là người có mới nới cũ, cũng không phải là kẻ phụ bạc mà chỉ đơn giản khi tình yêu đã không còn, mọi sự gắng gượng bên nhau cũng chỉ là giả dối và mang lại sự mệt mỏi cho cả hai mà thôi.

Lâm nói với Duyên lời chia tay như một sự trân trọng tuyệt đối với tình yêu mà hai người đã có. Anh không muốn lừa dối Duyên, cũng không muốn là người bắt cá hai tay. Lâm muốn hai người có thể là bạn sau dù tình yêu không còn. Nhưng điều đó với Duyên dường như là không thể. Không phải cô không nhận thấy giữa cô và Lâm có quá nhiều vấn đề khác biệt, nhưng cô đã quá quen với sự có mặt của Lâm trong cuộc sống. Cô không thể chấp nhận nổi có một ngày cô và anh sẽ chia tay như thế này dù là vì lí do gì.
 
 
Duyên bắt đầu khóc, cô không chịu chấp nhận cái lí do mà anh đưa ra: “Em không đồng ý, em không tin là anh đã hết tình cảm với em, chỉ là anh đang ‘say nắng’ ai đó thôi. Cuộc đời này anh chỉ yêu mình em mà thôi. Em không đồng ý chia tay, em cần anh, em không thể sống thiếu anh được. Anh đừng rời xa em”.

Lâm đắng lòng, anh hiểu rằng Duyên là một cô gái quá yếu đuối, có lẽ việc chia tay với anh là điều quá sốc với cô lúc này. Trước sự gục ngã của người con gái anh đã từng yêu, Lâm không cho phép mình nói lời tàn nhẫn rằng: “Sự thật là anh không còn yêu em nữa, tình cảm anh dành cho em lúc này chỉ là tình bạn và tình thương mà thôi”. Anh chẳng nói được gì, đành ôm cô vào lòng để giúp cô không khóc lả đi vì đau khổ.

Những ngày sau đó Duyên gần như bám riết lấy Lâm chẳng dám rời xa, cô sợ chỉ cần cô nhắm mắt lại là anh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình. Cô không chịu thừa nhận rằng, một cuộc tình tàn nếu cố gắng giữ người ấy bên mình cũng chỉ là một cái bóng không linh hồn. Duyên nức nở bên Lâm: “Từ giờ anh muốn em làm gì, muốn em thành người như thế nào em cũng sẽ làm, miễn là anh đừng xa em”.
 

Nhìn sâu vào mắt Duyên, Lâm nắm lấy tay cô: “Anh luôn trân trọng những gì đã có giữa anh và em, nhưng chúng mình có quá nhiều điểm khác biệt khó có thể dung hòa. Mình nên dừng lại làm bạn thôi em ạ. Em cố gắng giữ anh lại bên mình cũng đâu phải là tốt, em cần mở lòng mình để đón nhận những tình cảm khác. Lẽ nào em muốn anh bên em vì thương hại em sao? Anh sẽ chỉ còn là một người bạn của em mà thôi, dù em muốn hay không!”.

Nhìn thái độ lạnh lùng và kiên quyết của Lâm, Duyên hiểu rằng anh đã thực sự không còn tình cảm với cô, nhưng cô muốn độc chiếm anh cho riêng mình vì thế cô dọa rằng nếu anh rời xa cô, cô sẽ chết để ám ảnh cả cuộc đời này. Lâm nhìn cô, nén một tiếng thở dài, anh lặng lẽ quay mặt ra về.

Lâm vẫn đến bên Duyên mỗi khi cô gọi, tất nhiên là đến vì trách nhiệm. Duyên cảm nhận được rõ sự khác biệt đó, nhưng cô thà rằng anh bên cô vì điều gì cũng được, miễn là đừng xa cô. Chính sự yếu đuối đến bạc nhược của Duyên càng lúc càng làm cho Lâm phát ngán lên. Ban đầu anh trân trọng tình cảm mà Duyên dành cho anh vì có thể cô yêu anh nhiều quá, nhưng lâu dần anh hiểu rằng, cô đang cố muốn trói buộc anh. Lâm quyết định dứt tình dù có thể bằng cách khiến cô đau đớn nhất.
 

Tối đó, Duyên ốm, cô nhắn cho anh với hi vọng anh ghé thăm. Lâm nhắn lại một cái tin: “Anh bận, không đến được, em mệt thì nghỉ đi”. Vẫn biết, chỉ mình cô đang ra sức níu kéo Lâm lại nhưng Duyên vẫn kiên trì không mệt mỏi với hi vọng Lâm sẽ thay đổi. Cô thay bộ đồ trong sự mệt mỏi, lê bước ra khỏi nhà cô tới nhà tìm Lâm. Hơi lạnh của tiết trời sắp sang đông làm cô cảm thấy tê tái, cái lạnh từ tâm hồn nhiều hơn. Bất giác, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người đàn ông mà cô muốn giữ bằng được đang tay trong tay bên người con gái khác. Chỉ nhìn qua, ai cũng biết được rằng, họ là một cặp đôi. Một luồng điện chạy qua tim cô, đau lắm, nhưng nó còn mang theo một sức mạnh: “Dừng lại thôi, tình yêu là từ hai phía, tình yêu hết rồi hãy để nó nhẹ nhàng bay”.

Cô quay trở về nhà với một trái tim đau: “Giờ em đã có đủ sức mạnh để rời xa anh”.