Năm nay tôi 31 tuổi, hiện đang làm trưởng phòng kinh doanh của một công ty may mặc. Tôi vừa kết hôn được một tháng. Vợ tôi làm biên tập viên cho một chương trình phát thanh. Chúng tôi tình cờ quen nhau khi tôi tham dự tiệc chiêu đãi của một người bạn.
Tôi còn nhớ rất rõ tất cả mọi chuyện. Hôm ấy, tôi thật sự bị vẻ đẹp dịu dàng của H (tên vợ tôi) chinh phục. Với chiếc đầm màu trắng, mái tóc đen dài buông thả tự nhiên, cách trang điểm đơn giản trông cô ấy như một thiên thần. Suốt cả buổi tiệc tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy. Đã vậy, H còn lên sân khấu tặng mọi người một bài hát trữ tình rất hay. Nói ra thì xấu hổ, lúc đó tôi như người mất hồn trước H.
Tôi quyết tâm chinh phục H. Tôi cứ nghĩ sẽ rất khó khăn khi hẹn hò người đẹp nhưng mọi việc rất thuận lợi. Hơn 6 tháng tìm hiểu và yêu nhau, tôi đặt vấn đề kết hôn và được H đồng ý. Đám cưới của chúng tôi diễn ra rất hoàng tráng, H là một cô dâu vô cùng xinh đẹp. Ngày hôn lễ, tôi đã rất sung sướng và tự hào khi cưới được một người vợ như H.
Nhưng đến đêm tân hôn, khi tôi chếch choáng men rượu bước vào phòng thì thấy hai mắt H sưng đỏ như vừa khóc. H cũng không ân cần thay áo giúp tôi, cô ấy chỉ ngồi lẳng lặng trên giường với vẻ mặt không vui. Tôi hỏi thì H đáp không được khỏe. Vì nghĩ ngày hôm nay bận rộn nên mệt là đúng, thành ra tôi cũng không để ý lắm.
Thì ra đây là cuốn nhật ký của vợ tôi và chàng trai tên K. (Ảnh minh họa)
Sau kết hôn, chúng tôi trở lại với công việc. Hàng ngày tôi đưa cô ấy đến đài phát thanh, rồi qua công ty của mình. Hôm nào, tôi có việc bận thì cô ấy về bằng xe buýt hoặc đi cùng bạn bè. Nói chung cô ấy không hề hờn dỗi, hay giận hờn trách móc gì cả. Về nhà, H vẫn cùng mẹ tôi làm việc nhà, rãnh rỗi cô ấy đọc sách hay biên tập chương trình. Cô ấy quan tâm đến tôi như một người vợ đầy trách nhiệm. Khiến tôi không có lời nào để chê bai hay bắt bẻ. Nhưng trong lòng tôi cứ có cảm giác H làm những việc đó như bổn phận chứ chẳng phải yêu thương.
Chủ nhật vừa rồi, tôi đưa H về nhà bố mẹ vợ chơi. Trong lúc H và mẹ vợ nấu cơm dưới bếp, chẳng có việc gì làm nên tôi vào phòng cũ của H ngả lưng nghỉ ngơi. Phòng của H có rất nhiều sách báo, đặc biệt là sách về văn học, tiểu thuyết, tuyển tập truyện ngắn… Thế nhưng, trên giá sách đầy những cuốn sách ấy tôi nhìn thấy một quyển sổ màu xanh nằm xen giữa. Tò mò nên tôi lấy ra xem thử. Ngay trang đầu tiên tôi đã sững người khi thấy đó là hình ảnh vợ tôi chụp cùng một chàng trai rất tình tức. Cả hai lúc đó khoảng ngoài 20 tuổi, trông đều trẻ đẹp.
Nhìn tấm ảnh, tôi càng muốn biết thêm về quá khứ của vợ mình. Tôi lật và đọc những trang tiếp theo. Thì ra đây là cuốn nhật ký của vợ tôi và chàng trai tên K. Hai người quen nhau khi cùng làm việc ở đài phát thanh. Từng trang nhật kí cô ấy kể rất rõ tất cả mọi việc. Bắt đầu quen nhau như thế nào, K đã chinh phục cô ấy ra sao. Nụ hôn đầu tiên được trao khi nào. Hai người đã có những kỉ niệm gì với nhau. Cô ấy đã hạnh phúc như thế nào…
Tôi đọc và đấu tranh tư tưởng, tự động viên chính mình ai cũng có quá khứ, ai chẳng từng yêu thương một ai đó. Nhật kí bị xé vài trang. Tôi đang chuẩn bị lật thêm thì nghe tiếng vợ gọi. Tôi vội vã dùng điện thoại chụp hết những trang phía sau rồi cất cuốn nhật ký của vợ vào chỗ cũ.
Hôm sau, trong giờ nghỉ trưa ở cơ quan, tôi lấy điện thoại ra đọc tiếp. Càng đọc tôi càng ngỡ ngàng. Sau một thời gian yêu nhau thì gia đình K phát hiện. Mẹ của K ra sức ngăn cấm vì không hợp tuổi và cũng không môn đang hộ đối.
Lòng tôi rối bời, cảm giác thất vọng dâng lên tột độ. Người vợ mà tôi hết mực yêu thương hóa ra giờ sống với tôi mà lòng vẫn nghĩ tới người khác. (Ảnh minh họa)
Từng trang viết đẫm nước mắt của vợ tôi khi chia tay K. Khi K cùng gia đình đi nước ngoài định cư. Chuyện không chỉ có thế, tim tôi như vỡ thành ngàn mảnh khi thấy H nhắc về một đứa bé chưa thành hình. Cô ấy kể lể chuyện đã đau đớn dứt ruột ra sao, đã bị mẹ K tạo áp lực như thế nào… Nhờ dòng chữ đó mà tôi xâu chuỗi và hiểu được những trang nhật ký bị xé kia có liên quan tới việc H từng có thai với K và phải bỏ đứa bé.
Càng đọc tôi càng hoang mang nhưng đau khổ hơn khi dòng cuối cùng cứ ám ảnh tôi. H đã thề trong nhật ký rằng đời này cô ấy sẽ không yêu ai khác, và chỉ coi K là người đàn ông duy nhất và sẽ không sinh con cho ai khác nữa.
Theo ngày tháng cuối cùng của cuốn nhật ký chỉ cách đám cưới của chúng tôi 2 tháng. Và càng chua chát hơn khi biết suốt 4 tháng quen biết và yêu nhau, H vẫn viết về K với những lời lẽ đầy nhớ nhung yêu thương, mà không hề có một dòng nào cho tôi.
Lòng tôi rối bời, cảm giác thất vọng dâng lên tột độ. Người vợ mà tôi hết mực yêu thương hóa ra giờ sống với tôi mà lòng vẫn nghĩ tới người khác.
Suốt cả buổi chiều tôi không làm được việc gì cả. Tối đó tôi về nhà rất khuya. Cô ấy vẫn dịu dàng, vẫn nhẹ nhàng hỏi tôi ăn cơm chưa? Như ngày bình thường tôi sẽ vô cùng cảm động khi biết vợ thật quan tâm tới tôi. Nhưng giờ biết sự thật, tôi cảm nhận cô ấy làm như cái máy khiến tôi chán chường.
Đêm đó chúng tôi không nói gì, H biết tôi không vui nhưng cô ấy cũng chẳng muốn hỏi han tâm sự. Cô ấy chuẩn bị cho tôi một cốc nước đặt lên bàn rồi đi ngủ trước. Hóa ra tất cả mọi thứ chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm, làm cho xong việc. Tôi rất hối hận vì đã đọc cuốn nhật ký của vợ, nếu không biết những bí mật ấy thì tôi vẫn đang sống trong hạnh phúc. Thế nhưng giờ tôi không thể nào gạt ra khỏi đầu mọi chuyện được. Cứ nhìn hành động của H là tôi lại cảm nhận được cô ấy vô cùng miễn cưỡng ở bên tôi. Phải chăng tôi là thằng đàn ông quá ích kỉ? Nhưng tôi phải rộng lượng thế nào đây, tôi phải làm gì với vợ tôi bây giờ?