Yêu nhau được 2 năm thì Nga dính bầu, Minh cũng vui vẻ nói sau Tết thì cưới. Tức là đến ngày cưới lúc đó là cái thai đã 3 tháng rồi, ngay sau Tết không bao lâu là đến ngày thành hôn. Bụng Nga thầm nghĩ, thôi cũng may, cái Tết này vẫn còn được ăn Tết ở nhà mình.

Thế nhưng từ ngày biết mình sắp được làm bố Minh lại có vẻ lơ là hơn với Nga dù không chạy trốn, không phủ định và vẫn chịu trách nhiệm bằng đám cưới. Minh lơ là hơn việc chăm sóc, quan tâm đến Nga bằng việc thường xuyên báo bận. "Công việc cuối năm bận bù đầu, em thông cảm cho anh nhé". Thế là Nga vật lộn với cơn nghén hành, chưa bao giờ dám đòi chồng sắp cưới đi mua cho món đồ mình thèm.

Bất ngờ hơn Nga bắt đầu thấy Minh giấu điện thoại, đặt mật khẩu. Điều này càng khiến cô nghi ngờ Minh có gì mờ ám. Nga căn vặn thì Minh bảo: "Ai cũng có quyền riêng tư. Em thích thì cũng đặt mật khẩu vào anh không ý kiến gì đâu". Rồi một lần Nga cũng liếc trộm được, lúc Minh đi vệ sinh cô lén xem thì thấy hàng loạt tin nhắn à ơi với vài em ở zalo. Nào là: "Anh làm gì đã có người yêu, bố mẹ anh đang giục cưới vợ quá đây này". Chỗ thì: "Tối anh qua đón em đi cafe nhé. Hôm nay anh thấy buồn quá"... Điều này cho thấy Minh thực sự không toàn tâm toàn ý với cô.

Việc cưới xin lần này chẳng qua là chuyện bác sĩ bảo cưới bất đắc dĩ thôi. Nga nghĩ bụng nếu không có bầu chắc cô cũng bỏ quách đi cho rồi. Thế nhưng mà...

Phát hiện chồng sắp cưới cầm cưa thêm vài cô, tình cảm bỗng chốc lạnh nhạt,  khám thai cũng phải đi một mình - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Mọi chuyện càng mâu thuẫn lên cao khi thỉnh thoảng Minh tới thăm cô chỉ chớp nhoáng thế. Cứ đến lịch đi khám thai là Minh luôn báo bận: "Em tự đi đi. Anh đưa em đi thì cũng ngồi chờ ở ngoài thôi, mệt mỏi lắm. Công việc thì bận nữa". Những tin nhắn, điện thoại thưa dần, sự quan tâm cũng lạnh nhạt hơn... khiến Nga thường xuyên suy nghĩ và mệt mỏi, đêm không ngủ được, ăn cũng không ăn được do nghén, có lúc Nga cảm thấy chỉ muốn chết đi cho rồi.

Đến một ngày không thể chịu đựng được hơn Nga gọi Minh đến nhà nói chuyện. Nga nói thẳng hết suy nghĩ của mình, không e dè như trước. Cô cũng hỏi đến những cô gái Minh nhắn tin là ai thì mình bỗng nổi khủng lên: "Từ bao giờ em dám xâm phạm vào quyền riêng tư của anh? Em nghĩ mình là ai mà cho phép mình có quyền đó. Cưới thì cưới, không cưới nữa thì thôi, tùy em, em có thể bỏ cái thai đó đi". Thế rồi Minh đùng đùng nổi giận bỏ về...

Những ngày sau đó Minh bặt tăm luôn không hỏi han gì nữa. Tết đến cũng không xuống chúc Tết nhà Nga. Chỉ có bố mẹ Minh vẫn tới chơi bình thường, thì cô biết anh chỉ tỏ ý không quan tâm nữa thôi, chứ không phải có ý hủy hôn gì. Nga tức quá, giờ cô có bầu thế này nên có phải vì thế nên anh ta có quyền được lên nước hay không? Chắc Minh nghĩ, giờ đang như thế Nga nào dám làm mình làm mẩy mà đòi hỏi này nọ, Minh cưới cho đã là tốt lắm rồi chăng?

Cô cứ ngồi suy nghĩ miên man kiểu tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt hay lành làm gáo vỡ làm muôi đây? Đi tiếp thì dở bởi cô biết chắc cuộc hôn nhân này không thể có mùi vị hạnh phúc mà dừng lại thì cô sẽ đối mặt với điều tiếng chửa hoang, con cô sẽ không cha. Thật là tiến thoái lưỡng nan đúng dịp Tết quá đi mà.