Bố mẹ có mỗi tôi là con gái, hai ông bà cũng chẳng áp lực chuyện sinh con trai nên tất cả những điều tuyệt vời nhất họ đều dành cho tôi. Tôi cũng được học hành đàng hoàng, tử tế từ nhỏ cho tới tận lúc tốt nghiệp Đại học. Nhiều lần bố mẹ khuyên sau khi tốt nghiệp tôi nên về quê tìm việc và lấy chồng nhưng tôi không nghe. Cả một tuổi trẻ, thanh xuân hẵng còn dài rộng phía trước, làm sao về lại chốn nghèo khó cơ chứ. Ngoài đặt mục tiêu cho bản thân, tôi còn muốn đưa bố mẹ mình lên thành phố sống cùng.
Nhìn chung về năng lực tôi tự đánh giá mình chỉ ở mức khá, nhưng kỹ năng mềm thì không thua kém ai. Thực ra không phải vì tôi khôn ngoan tinh ranh gì đâu, chẳng qua tôi rất chịu khó quan sát, học hỏi và đôi chút "thảo mai".
Không biết tôi kể ra điều này liệu có bị mọi người "ném đá", nhưng tôi chỉ muốn tâm sự thật lòng. Rằng tôi quen người yêu hiện tại cũng nhờ "mánh khoé" trên. Anh ấy không phải người Hà Nội nhưng hiện tại cả gia đình đã chuyển về thủ đô sinh sống. Người đàn ông ấy rất hay ngồi làm việc ở quán cafe mà tôi làm thu ngân. Quán đó là một không gian khá riêng tư, không xô bồ đông đúc nên việc nhân viên như tôi nhớ mặt khách cũng là điều dễ hiểu.
Tất nhiên ban đầu anh ấy không có ấn tượng gì với một con bé nhân viên như tôi. Nhưng vì quán có hình thức tích điểm qua số điện thoại nên tôi mới biết đến địa chỉ liên lạc của anh. Tôi chủ động lưu số và add Zalo. May sao anh ấy có dùng MXH này. Dù không hề biết tôi là ai song anh lại dễ dàng chấp nhận lời mời kết bạn. Hai chúng tôi nói chuyện, anh ấy mới bất ngờ khi biết tôi là nhân viên quán cafe anh hay ngồi.
Tuy vậy, hi vọng trong tôi vụt tắt khi biết anh có bạn gái. Tôi vẫn cứ thích thầm anh vì vẻ ngoài quá điển trai, lịch lãm. Một vài tháng sau, tôi vẫn theo dõi và kết bạn với anh trên Zalo. Thấy anh đăng status tâm trạng, tôi đoán rằng có thể anh đang thất tình hoặc gặp chuyện buồn nên nhắn tin hỏi dò. Ai ngờ, anh rủ tôi đi uống rượu để tâm sự, giải toả. Thời ấy tôi chưa biết uống rượu là gì, nhưng vì người mình thích rủ nên tôi đồng ý luôn. Anh kể anh chia tay bạn gái, hai người họ cãi nhau và rất buồn vì mối tình ấy 2 năm trời lận. Tôi ở bên cạnh, vỗ về anh, trong lòng cũng dấy lên chút hi vọng gì đó.
Anh rơi vào trạng thái buồn sầu suốt một thời gian sau nhưng tôi vẫn kiên trì ở bên cạnh. Cuối cùng, những nỗ lực của tôi cũng được đền đáp. Tôi đã được anh tỏ tình! Anh bảo trong khoảnh khắc tối tăm nhất, anh đã tìm thấy tôi phù hợp là một người bạn đồng hành. Anh năm nay cũng 29 tuổi rồi, rất muốn tìm một người yêu lâu dài. Khi ấy, tôi 27 tuổi, lòng tràn đầy hi vọng.
Nào ngờ, cuộc tình của chúng tôi, bị mẹ anh phản đối kịch liệt. Bác ấy chê thẳng mặt tôi đen, nhiều mụn, thậm chí còn nói gia cảnh của tôi không tương xứng với gia đình bác. Bạn trai mặc dù cũng đứng lên bênh vực tôi nhưng theo lời anh nói thì mẹ mình là người phụ nữ không đơn giản. Một khi bà đã không vừa lòng, chắc chắn bà sẽ tìm mọi cách để người yêu của con trai chán nản.
Và mưu kế của mẹ bạn trai tôi đã thấm thía ngay ngày mùng 1 hôm nay... Giờ tôi ngồi gõ những dòng tâm sự này là lòng run không tưởng tượng nổi.
Năm nay tôi ở lại Hà Nội chứ không về quê ăn Tết. Người yêu mời sáng mùng 1 sang nhà anh dùng bữa với gia đình. Cả tôi và anh nghĩ chắc đầu năm không ai lại chê bai móc mỉa gì vì như vậy sẽ giông cả năm. Quả thực là ban đầu khi dùng bữa, dọn dẹp, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, bình thường. Tuy nhiên, bất ngờ lại đến từ khay mứt Tết.
Mẹ người yêu mở nắp khay mứt mời tôi ăn hạt dẻ cười, tôi bàng hoàng nhìn vào thì thấy toàn hạt "câm". Không hề chứa một hạt nào có thể tách bằng tay để ăn như thông thường. Tôi ái ngại tới nỗi chẳng dám cầm hạt dẻ lên. Trái lại, bác gái cứ mời rồi cười nhếch mép đầy đáng sợ: "Hạt dẻ cười đấy, cháu cố tách ra mà ăn!"
Bạn trai tôi khi đó đang bận gọi điện chúc Tết bên ngoài nên không hiểu được tình huống đầy "ý đồ" này. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn độn thổ vì quá xấu hổ. Tôi giống như một đứa thần kinh bị mẹ người yêu móc mỉa bằng một chi tiết thâm thuý. Hẳn là bà ấy đã phải lựa rất nhiều mới bày ra được một khay hạt dẻ cười toàn "hạt câm". Liệu có khi nào mẹ người yêu ám chỉ tôi sẽ không có cách nào để bước chân vào gia đình bà ấy?
Tôi không dám nói chuyện này cho người yêu sợ anh ấy phiền lòng ngày đầu năm. Nhưng quả thật tôi cứ suy nghĩ mãi không thôi... Giờ đây, khi ngồi giữa 4 bức tường, tôi tự hỏi phải chăng mình nên buông bỏ những thứ sẽ chẳng thể thuộc về mình?