Ở đời chẳng ai thích vướng vào thị phi, bởi rắc rối nào dù nhỏ hay to cũng khiến chúng ta mệt mỏi. Ấy vậy mà vẫn có người thích gây sự để làm niềm vui, sợ cuộc sống êm đềm nhạt nhẽo nên luôn phải kiếm chuyện làm quà với người khác.
Đó chính là chị dâu của tôi - một người phụ nữ đam mê lấy drama làm lẽ sống cuộc đời. Tôi không hẳn là ác cảm với chị, song nhiều lần chứng kiến cảnh chị xô xát với người khác cả trên mạng lẫn ngoài đời khiến tôi lúc nào cũng muốn tránh xa.
Anh trai tôi vốn hiền lành nhẫn nhịn giỏi mà lắm khi còn không chịu được vợ. Khổ nhất là cái tật hay ăn vạ của chị dâu làm liên lụy đến anh tôi. 6 năm cưới nhau là 6 năm anh tôi bị làng trên xóm dưới réo tên liên tục. Kiểu “Thằng H. ra đưa vợ về đi, nó đang chửi nhau ngoài chợ kìa”; “Thằng H. liệu mà bảo ban lại vợ chứ suốt ngày nó mặc cả mua đồ xong bắt chủ đền ngược cho nó”; “Anh H. trả tiền làm tóc cho chị nhà nhé, em nhuộm y như mẫu chị đưa nhưng làm xong chị cứ kêu không hợp nên không chịu trả tiền”...
365 ngày thì gần như ngày nào cũng có sự cố linh tinh dính đến chị dâu. Nhiều lúc mẹ tôi bảo may hồi trước đồng ý cho nó ra ở riêng, chứ ở chung thì mẹ đau đầu chết mất. Anh trai tôi nằng nặc đòi cưới nên giờ khổ vì vợ cũng phải cam chịu. Mở mồm ra than câu nào là bố mẹ tôi mắng cho.
Biết tật xấu của chị dâu nên tôi cũng hạn chế giao lưu với chị để tránh mâu thuẫn không cần thiết. Tuy vợ chồng tôi sống cách nhà ngoại có mấy bước chân nhưng tôi bận đủ thứ việc nên ít khi gặp chị. Thi thoảng nhà ngoại có việc như giỗ chạp thì chị em mới đụng mặt nhau. Tôi không bao giờ túm tụm buôn dưa với chị dâu vì không thích tai bay vạ gió.
Nhưng né mãi rồi cũng đến ngày gặp họa ngoài ý muốn. Chuyện là chiều qua giỗ cụ, cả họ tụ tập ăn uống bên nhà bố mẹ đẻ tôi. “Quân số” năm nay phát sinh đông đúc hơn năm ngoái nên bố mẹ bảo chuyển mâm phụ nữ trẻ em sang nhà tôi cho rộng rãi.
Tôi cẩn thận khóa cửa phòng ngủ và chặn cầu thang lên gác để tránh bọn trẻ con nghịch ngợm. Chị dâu trông thấy liền bĩu môi bóng gió rằng nhà có của chìm của nổi đầy két hay sao mà phải giấu. Tôi giả vờ như không nghe thấy lời chị hỏi, cắm cúi xếp bát đĩa cho lũ trẻ ăn cơm.
Ăn xong hội chị em dâu ở lại phụ tôi dọn dẹp. 10h tối mới được ngả lưng, tôi ngủ luôn một mạch vì quá mệt.
Sáng nay mới 8h chị dâu đã sang nhà gọi tôi ầm ĩ. Hỏi có chuyện gì thì chị nói tối qua rửa bát chị đánh rơi cái nhẫn ở nhà tôi. Đấy là cái nhẫn vàng mặt ngọc, chị dâu tả kích thước cái hột ngọc ấy khá to, màu xanh lá. Tôi chưa bao giờ để ý chị dâu đeo trang sức gì trên người nên không rõ cái nhẫn ấy ra sao. Chị bảo tối qua lúc rửa bát có tháo ra và để trên nóc tủ lạnh. Khi về chị quên không cầm theo, sáng ngủ dậy thấy tay thiếu thiếu nên mới chạy sang chỗ tôi tìm.
Tôi vào bếp xem thì trên nóc tủ lạnh không có gì cả. Chồng con tôi cũng không thấy cái nhẫn lạ nào hết. Tôi bò cả xuống gầm bàn gầm tủ để tìm hộ chị dâu, song cầm chổi chọc ngoáy tới lui chỉ móc ra toàn rác.
May nhà tôi có camera soi từ phòng khách thông sang bếp nên xác thực được chuyện gia đình tôi không ai giấu nhẫn của chị dâu. Đúng là chị ấy có tháo ra để trên nóc tủ, nhưng gần 20 người cả phụ nữ trẻ em không có ai để ý đến cái nhẫn. Tôi ngồi cùng chị dâu xem kỹ từng giây trong bữa cỗ tối qua, xem đến tận trưa vẫn không rõ tại sao cái nhẫn biến mất.
Có vài đoạn đông người đứng lô nhô che khuất tầm camera chiếu đến tủ lạnh, tôi đoán là bọn trẻ nghịch chơi mở tủ lấy kem với nước uống nhiều lần nên tủ bị rung lắc. Cái nhẫn rơi xuống xong mọi người đi qua đi lại đá văng đi đâu rồi.
Tôi nói chị dâu cứ bình tĩnh rồi sẽ tìm ra. Nếu nó rơi trong nhà tôi thì kiểu gì cũng thấy. Thay vì ngồi một chỗ suy diễn thì tôi khuyên chị cứ gọi tất cả những ai góp mặt ăn cỗ buổi tối hôm qua sang đây rồi hỏi chuyện cho rõ ràng. Cũng không loại trừ khả năng bọn trẻ con nhặt được và nhầm tưởng cái nhẫn là đồ chơi.
Chị dâu cứ giãy đành đạch lên không chịu và đổ cho tôi làm mất. Từ lúc chị kêu gào ăn vạ là tôi đã thấy nóng mặt rồi, nhưng không muốn to chuyện nên tôi kiềm chế cơn tức. Chồng tôi cũng nhắc nhở chị ăn nói có chừng mực, trước khi sự việc ngã ngũ thì không được quy chụp lỗi cho ai.
Nhưng cái tính chị dâu thì tôi đã kể ở trên rồi đó. Một khi gây chuyện thì chị ấy phiền phức vô cùng. Tôi gọi bố mẹ sang nói lý giúp nhưng chị dâu lại ngồi tính toán giá trị cái nhẫn, bảo 2 chỉ vàng cộng thêm viên đá cẩm thạch khoảng hơn 20 triệu đồng, đòi tôi đền cho chị mua nhẫn mới.
Đương nhiên là tôi từ chối yêu cầu vô lý của chị. Tôi có mượn hay trực tiếp làm mất nhẫn đâu mà bắt tôi chịu trách nhiệm cơ chứ! Tôi còn thử tìm kiếm trên mạng cái nhẫn giống như chị mô tả, thuộc thương hiệu trang sức nổi tiếng mà giá chỉ hơn 12 triệu thôi. Chị dâu khăng khăng là chị mua hơn 20 triệu, không có chuyện rẻ hơn.
Nói qua lại một hồi xong chị dâu khóc rấm rứt kêu tôi bắt nạt chị ấy. Rồi chị than nghèo kể khổ, có mỗi cái nhẫn tích cóp bao lâu làm của dưỡng già thì bị mất oan. Bố mẹ và anh trai tôi chạy sang nghe đầu đuôi câu chuyện xong liền mắng chị dâu là bắt đền vớ vẩn. Lỗi do chị ấy tự để quên nên mất thì phải tự chịu.
Chị dâu ấm ức đi về nhưng lát sau chị đăng một dòng trạng thái rất khó nghe lên mạng, ám chỉ người cùng nhà mà trộm cắp của nhau. Tôi bực lắm mà không muốn dây vào nên kệ. Chồng tôi nói từ giờ về sau cấm không cho chị bước chân sang nhà nữa. Tôi thở dài chẳng biết nghĩ sao, đời còn dài làm sao cạch mặt nhau mãi mãi được…