Có lẽ hiếm có mối quan hệ chị dâu, em chồng nào như chúng tôi. Trước khi chị về làm dâu, tôi cũng không có ấn tượng gì nhiều với chị. Nhưng rồi tiếp xúc và sống chung, tôi thương chị như chị ruột của mình.

Nhìn thấy chị đi làm dâu mà tôi sợ chẳng dám lấy chồng. Đúng là bố mẹ và anh ruột của tôi nhưng tôi chẳng thể nào bênh họ được. Khi chị mới về làm dâu, mẹ tôi ngọt nhạt lấy hết số vàng cưới của chị. Còn anh tôi thì tính nào tật ấy, tối ngày đi uống rượu bù khú với bạn bỏ mặc vợ ở nhà với bố mẹ chồng.

Chị dâu tôi vất vả lắm. Thời buổi này xin việc khó khăn, chị học đại học ra trường nhưng không xin được cho mình một công việc tử tế. Vì thế, chị phụ mẹ tôi đi bán thịt lợn ngoài chợ. Hàng ngày chị phải dậy từ 4 giờ sáng để cơm nước cho cả nhà. Tối đến, lúc nào chị cũng là người đi ngủ muộn nhất.

Đêm hôm ấy, chính tôi là người đã bế con cho chị dâu trốn khỏi nhà mình   - Ảnh 1.

Nhìn thấy chị đi làm dâu mà tôi sợ chẳng dám lấy chồng. (Ảnh minh họa)

Mẹ tôi thấy chị không làm ra tiền, lại sinh con gái nên càng ghét bỏ. Ngày chị dâu sinh con cũng là ngày tôi thấy thương chị nhất. Bác sĩ nói chị khó đẻ thường, gia đình nên cho mổ. Tôi khuyên mẹ nên đồng ý để chị mổ, vậy mà mẹ và anh trai tôi vẫn nhất quyết để chị đẻ thường chỉ vì sợ đẻ mổ tốn kém. Cuối cùng, chị dâu tôi ngất trên bàn đẻ và phải mổ cấp cứu. May sao lần ấy chị thoát chết.

Người ta mổ đẻ phải kiêng vài năm sau mới được mang thai tiếp. Vậy mà mẹ tôi liên tục tạo áp lực cho chị. Mới chỉ vài tháng, mẹ tôi đã bắt con dâu phải chửa lần nữa để sinh cháu trai cho bà.

Không khí gia đình tôi cứ nặng nề như vậy. Cho đến một ngày, chị dâu tôi bỏ quên miếng băng vệ sinh trong nhà tắm. Tôi nói thật, ai rồi cũng có lúc nhớ lúc quên. Huống hồ sau sinh, trí nhớ của phụ nữ thường giảm đi đáng kể. Đáng lẽ mẹ tôi chỉ cần vứt hộ con dâu. Đường này, mẹ tôi ném chiếc băng vệ sinh vào đầu chị. Rồi bà bắt đầu dùng những từ tục tĩu để chửi rủa.

Nhiều lần như vậy, chị dâu tôi đã có ý muốn về nhà mẹ đẻ. Nhưng khổ nỗi nhà tôi lúc nào cũng khóa cổng, mà chị thì chẳng có chìa khóa. Những lúc chị ra ngoài lại không thể ôm con theo.

Đêm hôm ấy, chính tôi là người đã bế con cho chị dâu trốn khỏi nhà mình   - Ảnh 2.

Khổ nỗi nhà tôi lúc nào cũng khóa cổng, mà chị thì chẳng có chìa khóa. (Ảnh minh họa)

Thấy chị khổ quá, tôi thương chị nên tối ấy đã bế con cho chị dâu trốn khỏi nhà mình. Sau đó, chị dâu tôi xin ly hôn và được quyền nuôi con nhỏ.

Ly hôn xong, tôi được biết chị đã xin làm công nhân cho một công ty gần nhà. Nghe được vậy tôi cũng thấy vui cho chị. Hôm nay là ngày cưới của tôi, vì ngại nên tôi không dám mời chị. Vậy mà lúc tôi về nhà chồng, chị dâu đã đến. Chị trao cho tôi một chiếc nhẫn một chỉ, còn cảm ơn vì chính tôi đã giải thoát cho chị. Tôi rất bất ngờ và không nghĩ rằng chị lại biết ơn tôi đến thế.

Thật ra tôi có nghĩ gì đâu. Chỉ là cùng phận phụ nữ, tôi thương chị và hiểu những gì chị đã chịu đựng. Tiếc rằng anh tôi đã đánh mất một người vợ như vậy. Anh tôi có lẽ sẽ chẳng thể gặp ai tốt và cam chịu như chị. Còn chị, tôi tin chắc chị sẽ có được hạnh phúc sau những gì mẹ và anh trai tôi đã gây ra.