Hồi giờ tôi luôn nghĩ vợ chồng anh trai sống rất hạnh phúc. Chị dâu tôi hiền lành, ăn nói dịu dàng, chuẩn mực với chồng con. Chưa khi nào tôi nghe hai người họ cãi nhau.
Về phần anh trai tôi, trước đây anh ấy làm ở công ty nước ngoài, lương tháng rất cao. Vì thế, anh ấy ép buộc vợ nghỉ dạy (chị dâu tôi làm giáo viên cấp 3) để chăm sóc gia đình. Chị dâu không đồng ý nhưng anh kiên quyết nói nếu chị ấy không nghỉ việc thì ly hôn. Sợ chồng, chị ấy đành phải nghỉ làm ở nhà. Nói thẳng ra, anh tôi rất ghen tuông và luôn nghi ngờ vợ ngoại tình.
Một tháng nay, anh tôi làm việc tại nhà. Thấy vợ chồng họ cũng hạnh phúc nên cả nhà tôi đều choáng khi nghe tiếng đập đồ, khóc lóc vang ra từ nhà anh ấy lúc giữa đêm. Sợ có chuyện không hay, vợ chồng tôi vội vã chạy tới xem. Nhà chúng tôi sát vách nhau và có một đường đi chung. Vừa tới, tôi chết sững khi thấy chị dâu đang đứng ở ngoài sân với bộ dạng xộc xệch, mặt mày giàn giụa nước mắt. Còn anh tôi thì gào thét, đập phá đồ đạc trong nhà.
Tôi hỏi chị dâu có chuyện gì xảy ra. Chị ấy ngồi thụp xuống, khóc nức nở. Khi bình tĩnh hơn, chị ấy mới đưa tôi xem đoạn tin nhắn với một người đồng nghiệp cũ nam. Anh chàng ấy hỏi thăm cuộc sống của chị dâu và mong muốn chị ấy đi dạy lại. Tôi cũng nhận ra sự quan tâm của anh chàng ấy với chị dâu nhưng chị ấy luôn giữ chừng mực với anh ta.
Thế mà anh tôi lại ghen tuông, đập phá đồ đạc rồi chửi mắng vợ. Anh ấy còn lôi những bộ đồ trước đây chị dâu mặc khi đi dạy ra vứt hết ngoài sân, đòi đốt. Chồng tôi phải khuyên can mãi, anh ấy mới hậm hực bỏ vào nhà.
Sáng sớm nay, chị dâu đã bỏ về nhà mẹ đẻ rồi. Anh tôi cũng không đi đón mà lôi bia ra ngồi uống. Nhìn khung cảnh nhà cửa tan hoang mà tôi cạn lời. Phải làm sao để anh ấy đi đón vợ đây? Và có nên khuyên chị dâu cắt đứt liên lạc với anh chàng đồng nghiệp cũ kia không?