Đọc mấy bài về đêm tân hôn dở khóc dở cười của mọi người, tôi cũng muốn kể chuyện của mình ra. Chuyện của tôi thì không bi thảm như mọi người nhưng cũng dở khóc dở cười.

Chồng tôi bị cận nặng lắm. Đến mức chỉ cần bỏ kính ra thôi, anh sẵn sàng tông cột điện hoặc đi như đang đi trên mây ngay. Tôi vẫn thường hay chọc anh, bảo anh còn trẻ đã sắm hai mảnh kính dày cộm, nhìn đời bằng hai mảnh kính thì bị lừa là đúng rồi.

Tính anh hiền lành, tin người nên dễ bị người khác lừa gạt. Tôi là nhân viên ngân hàng, quen biết anh cũng vì một lần anh bị người ta gạt, chuyển tiền cho họ rồi họ "bùm" mất tiêu, không chuyển hàng đến. Anh phải đến ngân hàng hỏi xem có thể lấy lại được tiền không?

Mà hôm đó, trời mưa nên kính anh chẳng được rõ ràng. Kết quả anh va thẳng vào tấm cửa kính phía trước làm mọi người hết hồn. Tôi ấn tượng với anh cũng nhờ hai cái mảnh kính dày ấy.

Đêm tân hôn, rõ ràng tôi nằm bên trái mà chồng cứ quay qua bên phải để tìm vợ - Ảnh 1.

Mỗi lần hôn nhau, tôi đều phải hỏi anh có thể lấy kính xuống không? (Ảnh minh họa)

Yêu nhau rồi, lắm khi đang đi chơi mà gặp mưa là chúng tôi phải kéo nhau vào quán ngồi vì anh không dám lái xe. Anh nói trời đất cứ mờ nhạt trước mắt, anh sợ. Cũng may anh là con một, gia đình lại khá giả nên bố mẹ anh đầu tư cho anh một cửa hàng bán vật liệu xây dựng. Anh chỉ bán hàng, nhập liệu hồ sơ là được nên không cần phải đi ngoài đường nhiều.

Mỗi lần hôn nhau, tôi đều phải hỏi anh có thể lấy kính xuống không? Anh nói lấy xuống thì được nhưng tôi phải chủ động vì anh chẳng nhìn rõ mắt môi tôi chỗ nào??? Nghe mà buồn cười.

Hay đi ăn, tôi toàn phải lấy tiền trả vì anh hay bị nhầm tờ 10 nghìn với 200 nghìn, tờ 20 nghìn với tờ 500 nghìn. Nhầm mấy lần rồi, tôi nghĩ lại vẫn thấy xót xa.

Nhưng tất cả cũng không bằng sự cố đêm tân hôn của tôi. Đêm ấy, tôi chuẩn bị chu đáo lắm. Nào nến, nào hoa, nào rượu và nhạc cho lãng mạn. Cứ nghĩ đấy sẽ là một đêm đáng nhớ nhất cuộc đời thì mọi chuyện lại trái ngược.

Đêm tân hôn, rõ ràng tôi nằm bên trái mà chồng cứ quay qua bên phải để tìm vợ - Ảnh 2.

Sau khi uống chút rượu, chúng tôi đưa nhau lên giường và tắt điện, chỉ còn ánh nến lờ mờ. (Ảnh minh họa)

Sau khi uống chút rượu, chúng tôi đưa nhau lên giường và tắt điện, chỉ còn ánh nến lờ mờ. Chồng tôi bỏ kính, mò mẫm ôm hôn vợ. Rõ ràng tôi nằm bên trái mà anh cứ quay qua bên phải để quơ tay tìm vợ.

Tôi kinh ngạc, sửng sốt kêu lên: "Không phải em. Em đây nè", anh mới giật mình. Rồi anh lại đưa tay lung tung tìm vợ. Nhìn cảnh ấy, tôi buồn cười không chịu được.

Sau tôi phải chủ động mới xong chuyện. Nếu cứ để anh mò mò tìm vợ như thế, có khi tới sáng chẳng làm ăn được gì mất. Giờ mỗi khi kể lại, chồng tôi vẫn ngượng ngùng. Anh đổ lỗi do tôi tắt hết điện nên anh mới bị nhầm như thế. Nhưng thật ra do mắt anh bị cận nặng quá thôi chứ có phải do tôi đâu. Giờ lấy nhau lâu rồi mà thỉnh thoảng bỏ kính ra là anh vẫn không xác định được vợ đâu, tội cận nặng quá cơ. 

Cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian đọc tâm sự của tôi.