Tôi năm nay 24 tuổi, đã có bạn trai cách đây hơn 1 năm. Bạn trai tôi hơn tôi 3 tuổi, là người làm ăn, chín chắn và rất yêu tôi. Chúng tôi có nhiều điểm chung nên khi quen nhau đã thấy hòa hợp và quyết định yêu nhau trong niềm vui, hạnh phúc của cả hai. Điểm khác biệt giữa chúng tôi chỉ là về cách biệt địa lý giữa nhà tôi và nhà anh ấy, tôi xuất thân từ gia đình ở phố huyện, còn bạn trai là người thành phố.

Quá trình yêu nhau hai chúng tôi không vấp phải sự phản đối nào từ phía hai gia đình. Tôi vừa tốt nghiệp đại học, tôi không về địa phương mà ở lại thành phố tìm việc và cũng muốn gần gũi với bạn trai, bản thân anh ấy cũng không muốn rời xa tôi. Vừa qua, tôi mới xin việc và được nhận vào làm tại một công ty tại thành phố.

Cả hai chúng tôi cảm thấy muốn gắn bó tương lai lâu dài với nhau, vậy nên bạn trai tôi chủ động ngỏ lời muốn kết hôn. Tôi cũng do dự, sau khi tham khảo ý kiến bố mẹ thì nhận được câu trả lời hôn nhân do tôi tự quyết định. Tôi đồng ý kết hôn trong sự vui mừng của bạn trai, anh ấy cũng đã xin ý kiến bố mẹ và được chấp thuận. Bố mẹ anh ấy cũng đã gọi điện cho bố mẹ tôi xin cho hai con được đến với nhau, sắp tới đi đến hôn nhân khi chọn lựa được thời điểm thích hợp.

 - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Coi nhau như vợ chồng, cả hai chúng tôi nghiêm túc mọi thứ và háo hức chờ mong đám cưới, bạn trai tôi cũng thế, anh ấy vui lắm và nỗ lực tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho ngày vui trọng đại. Bạn trai cũng thường xuyên qua nhà tôi, còn ở lại chơi trong hai ngày cuối tuần. Anh ấy cũng đưa tôi về nhà để tôi làm quen dần với gia đình nhà anh ấy.

Tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn từ mẹ của anh ấy, trước đây bà không tỏ thái độ gì với sự xuất hiện của tôi. Giờ xem như là người một nhà rồi, mẹ anh ấy có phần khó hiểu với tôi, hay để ý, chấp vặt tôi, còn phũ phàng buông ra những lời mỉa mai khiến tôi hụt hẫng.

Cách đây mấy ngày, khi đến nhà anh ấy ăn cơm. Tôi vui vẻ vào bếp nấu nướng, nhưng mẹ anh ấy cứ không muốn tôi làm và nói: "Cháu có biết làm các món ăn thành phố đâu mà cứ lăng xăng nhiệt tình, làm xong không ai nuốt nổi thì sao? Tốt nhất là cứ làm khách đi, sau này cưới rồi sẽ học sau".

Khi ăn cơm xong, nhân lúc bạn trai tôi chạy ra ngoài có chút việc, mẹ chồng tương lai liền gọi tôi vào phòng khách và nói: "Cháu chưa biết gia thế khủng nhà bác thế nào đâu, nhà bác có nhiều nhà cửa, đất cát, tiền vàng… vậy nên bác không muốn cho con trai lấy người quê mùa như cháu, lấy chồng chỉ để trụ lại thành phố, bòn gót nhà chồng để mang về nhà bố mẹ đẻ. Vậy nên nhà gái cũng phải có của hồi môn cho tương xứng, nếu không đừng nghĩ đến chuyện cưới xin. Không hiểu sao bao nhiêu đứa xinh đẹp, nhà giầu mà con trai bác lại cắm đầu vào người như cháu nữa".

Lúc đó, tôi chỉ biết cố gắng lắm để ngăn không cho nước mắt rơi vì cảm thấy bị xúc phạm quá lớn. Tôi chỉ biết "vâng, dạ" để chờ người yêu về để đưa mình rời khỏi nhà. Từ hôm đó đến nay, tôi chưa nói gì với bạn trai tôi, chỉ nằm một mình và khóc. Tôi cảm thấy hôn nhân của tôi quá mông lung, mẹ chồng tương lai đã nói thẳng như thế với tôi, chắc tôi cũng khó mà sống yên ổn ở nhà chồng sau này.

Tôi có nên nói chuyện này với bạn trai hay không? Nếu như không cảm thấy yên tâm về hôn nhân, tôi có nên chủ động chia tay?

(Chinhluong@...)