Tôi có một người chị sinh đôi. Từ nhỏ tôi đã nghịch ngợm, khó dạy bảo. Còn chị hiền lành, chăm chỉ nên được bố mẹ thương hơn tôi nhiều. Tôi vẫn nhớ có lần tôi làm vỡ cái bình mẹ mới mua, mẹ đã đánh tôi một trận tơi bời. Vừa đánh mẹ vừa mắng tôi thua kém chị mọi mặt. Dù bị đánh, bị chửi, bị so sánh với chị nhưng tôi chưa bao giờ nảy sinh tâm lý chán ghét chị.
Vì chị tôi là một người vô cùng tốt. Mỗi lần tôi bị bố mẹ đánh, người thoa dầu cho tôi là chị. Mỗi lần tôi làm bài tập không được, người lén làm giúp tôi cũng là chị. Có gì ngon, chị đều để dành cho tôi.
Lớn lên, chúng tôi học cùng một chuyên ngành, làm cùng một công ty. Tính chị càng lúc càng hiền lành. Ai nói xấu chị, chị cũng cười cho xong chuyện. Thậm chí có người thêu dệt nhiều chuyện không tốt về chị vì thấy chị được sếp ưu ái, chị cũng chẳng thanh minh.
Tôi nghe mà tức lắm. Có lần tôi đã đứng ra tát thẳng mặt một cô đồng nghiệp dám nói xấu chị cho hả giận. Thế mà tôi còn bị chị mắng cho vì gây chuyện thị phi.
Thậm chí có người thêu dệt nhiều chuyện không tốt về chị vì thấy chị được sếp ưu ái, chị cũng chẳng thanh minh. (Ảnh minh họa)
Rồi chị có chồng. Điều đáng nói là chồng chị chính là con trai phó giám đốc công ty tôi. Anh rể tôi dù là con nhà giàu nhưng tính tình cũng hiền lành, lại có nhiều cơ hội thăng tiến vì có năng lực cao. Đám cưới của chị rất đông, tổ chức ở một nhà hàng sang trọng nhất thành phố. Ngày cưới, mẹ tôi còn lườm tôi, bảo tôi phải phấn đấu có được một tấm chồng giỏi giang, giàu có như chị. Tôi chẳng cần. Vì tôi nhìn kiểu của chị, tôi nghĩ chắc chắn chị sẽ chịu khổ với một nhà giàu bề thế như vậy. Đặc biệt là mẹ chồng chị, bà ấy có đôi mắt sắc lạnh, cách ăn nói kẻ cả, sang chảnh mà khó gần.
Quả nhiên tôi đoán không sai. Ngay khi cưới, mẹ chồng chị trước đông đảo quan khách đã nói thẳng: "Con dâu tôi chỉ việc lo lắng nhà cửa. Còn chuyện đi làm, tiền nong, nó không cần biết đến nhiều. Gia đình tôi dư sức nuôi cả gia đình con dâu chứ đừng nói một mình nó".
Bố mẹ tôi nghe xong, sắc mặt biến đổi hẳn. Rõ ràng ý khinh thường giàu nghèo thể hiện rõ rệt. Chị tôi đứng bên cạnh, mặt buồn rười rượi mà không dám nói gì.
Chị nghỉ làm. Thi thoảng mới được chồng chở về nhà tôi chơi. Dù có bầu nhưng chị ốm đi thấy rõ. Tôi và mẹ hỏi chuyện, chị cũng ít nói nhưng nhìn mặt là tôi biết chị sống không mấy vui vẻ.
Ngày chị sinh con, nhà chồng chị đưa chị vào bệnh viện quốc tế nên gia đình tôi cũng không cần nuôi chị. Tuy đẻ con đầu nhưng chị không về nhà tôi ở cữ mà về nhà mẹ chồng ở. Mẹ tôi không muốn đến nhà thông gia do xích mích từ hồi chị cưới nên bảo tôi đến thăm.
Đến nơi, tôi phát điên lên khi thấy chị đang sống khổ cực trăm bề. Căn nhà chồng chị 5 lầu nhưng chị lại ở trong phòng gác xép để đồ, nóng bức, hầm hập như lò lửa. Ngồi chơi một chút thôi, tôi đã không sao chịu được cảnh ngột ngạt, khó thở. Chị cũng mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng. Đứa bé khóc suốt vì nóng bức.
Tôi hỏi chị vì sao không được ở một phòng ngon lành, có máy lạnh. Rõ ràng nhà giàu mà lại keo kiệt với chính cháu nội mình à. Còn anh rể đâu, sao lại để vợ con chịu khổ thế này? Chị cúi mặt, dỗ con mà chảy nước mắt. Tôi bực quá, bế lấy đứa bé rồi bảo chị đứng dậy, lấy đồ đạc đi về. Tôi hét lên: "Cái nhà tồi tệ, thiếu tình người thế này mà chị còn ở được hả? Đúng là hiền quá hóa điên mà".
Tôi bực bội quá, cũng chửi lại luôn.(Ảnh minh họa)
Mẹ chồng chị nghe được. Bà ta đập bàn đập ghế mắng nhiếc tôi không tiếc lời. Bà ta còn bảo nếu muốn đi thì để đứa nhỏ ở lại rồi đi. Tôi bực bội quá, cũng chửi lại luôn. Chị tôi đứng bên cạnh, khóc lóc xin tôi đừng nói nữa.
Rồi tôi bế đứa nhỏ đi thẳng ra ngoài. Chị tôi chạy theo sau. Tôi vẫy taxi, đẩy chị lên xe cùng đứa bé. Mẹ chồng chị đứng chống nạnh chửi chị em tôi không ra gì, còn đòi cắt tên chị ra khỏi hộ khẩu, không nhận cháu này nọ. Tôi gằn giọng nói rành rọt từng tiếng: "Sẽ không bao giờ cho chị về lại cái nhà thiếu tình người này nữa".
Thế mà khi về nhà, tôi càng bực bội hơn khi chị tôi cứ khóc, ôm con trách móc tôi. Chị nói chị chịu đựng vì yêu chồng. Yêu chồng thì được phép hành hạ mình và con à? Tôi thật không hiểu chị nghĩ gì nữa. Đó là chưa kể "tội" của anh rể nữa. Phải làm sao để "thông não" được chị đây?