Tôi và vợ ly hôn 4 tháng rồi. Con trai mới 4 tuổi, cô ấy quyết giành nuôi con bằng được nên tôi đành nhường cho vợ.
Mỗi tháng tôi thường đón con về nhà chơi một lần, rảnh hơn thì đón thằng bé về hai lần. Thứ sáu tuần trước, nghỉ làm sớm nên tôi rẽ qua nhà vợ cũ để đón con về chơi với ông bà nội.
Bước vào sân, tôi vừa cất tiếng gọi thì con trai từ trong nhà chạy ùa ra nhào vào lòng bố khóc òa lên. Tôi muốn gỡ con ra, hỏi thăm có chuyện gì song thằng bé cứ bấu chặt lấy bố không rời. Rõ ràng có chuyện gì đó khiến thằng bé đang rất sợ hãi.
Bế con lên bước vào nhà, nghe được tiếng động trong phòng ngủ, tôi vội vào xem thì phải chết điếng với cảnh tượng nhìn thấy. Trong phòng ngủ vương vãi những mảnh vỡ của đồ vật, cả phòng lộn xộn rối tung. Còn vợ cũ thì đang đứng bần thần giữa phòng, tóc tai rũ rượi, vẻ mặt thẫn thờ như người mất hồn.
Khi cô ấy ngước mặt lên nhìn, con trai ôm chầm lấy tôi khóc lóc: “Bố ơi con sợ, con sợ…”. Lúc này tôi mới ý thức được tình trạng của vợ cũ không bình thường chút nào. Lát sau có vẻ cô ấy đã bình tĩnh lại, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì mà lại nóng nảy đập phá đồ đạc. Song vợ cũ chỉ im lặng một mực không nói.
Đưa con về nhà, tôi gợi chuyện hỏi thằng bé thì đoán được vợ cũ dạo gần đây thường xuyên như vậy khiến nó rất sợ. Hỏi một người bạn làm bác sĩ, anh ấy khuyên tôi nên đưa cô ấy đi khám tâm lý xem sao. Vậy là hôm sau tôi đến đưa cô ấy đi khám, kết luận của bác sĩ khiến tôi giật mình. Vợ cũ có dấu hiệu bị trầm cảm.
Tình hình thế này chắc chắn tôi phải đón con trai về bên nhà chăm sóc. Nhưng để cô ấy một mình không có ai bên cạnh, tôi chẳng đành lòng. Lại nghĩ có khi vì cú sốc ly hôn nên cô ấy mới ra nông nỗi ấy.
Đoàn tụ với vợ cũ thì không ổn vì trước đây chúng tôi mâu thuẫn nhiều mới ly hôn. Mà cứ qua lại chăm sóc cô ấy thì mẹ tôi không hài lòng. Bà đang muốn giới thiệu đối tượng cho tôi tái hôn.
Tôi khó xử quá, trong tình huống này phải làm thế nào mới vẹn đôi đường?