Người ta vẫn bảo đi làm ở đâu có bền vững hay không phụ thuộc rất nhiều vào người sếp và môi trường văn hóa làm việc nơi đó. Tôi phải khó khăn lắm mới tìm được một công ty lương lậu ok, sếp nữ thân thiện và các đồng nghiệp vui vẻ. Ai ngờ vận hạn của tôi với sếp cũ vẫn chưa hết.

Đi ăn cùng sếp mới thì gặp sếp cũ, anh ta dúi vào tay tôi cái túi mà giờ cả văn phòng nhìn tôi như người ngoài hành tinh - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi là trợ lý của sếp nên hầu như các công việc ra ngoài là tôi thường phải đi theo sếp. Có lần, đang đi gặp đối tác thì tôi chạm mặt sếp cũ. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt rất khó chịu, còn “khịa” tôi: “Lâu rồi không gặp, em vẫn chưa nhảy việc sao?”. Nghe loáng thoáng nên trên đường về sếp mới có hỏi thăm, tôi cũng nói qua là ở công ty cũ không hợp nhau. Tôi không dám nói xấu sếp cũ vì đó là điều tối kị của nhân viên. Thế nhưng có chết tôi cũng không quên được bộ mặt ấy – kẻ đã quấy rối gạ gẫm tôi khi đi công tác. Khổ nỗi tôi nói chẳng ai tin lại không có bằng chứng nên đành chịu thiệt về mình. Cộng với nhiều sự hãm trước đó mà tôi đã quyết định nghỉ việc ở công ty cũ.

Cách đây 1 tuần, trái đất tròn lại bắt tôi gặp lão ta 1 lần nữa. Hôm ấy phòng tôi mới trúng dự án nên sếp mời cả phòng đi ăn. Không khí rất vui vẻ. Vị sếp mới này tuy không phải quá hoàn hảo nhưng tôi làm việc cũng thấy dễ chịu, công bằng.

Lúc chúng tôi tan tiệc xong đứng lên đi ra thì gặp đúng lão sếp cũ. Tôi định bơ đi rồi nhưng anh ta vẫn cố tình chào tôi. Vì theo phép lịch sự mọi người cũng dừng bước (lúc đó tôi đứng trước). Tôi cũng cười gượng cúi chào rồi đi xoay người đi thì anh ta bảo tôi đứng lại. Anh ta sai nhân viên đi cùng đưa tôi 1 cái túi đen không biết có gì trong đó. Dúi vào tay tôi anh ta dặn: “Cầm đi đừng ngại, đúng cái cô vẫn thích đấy”. Tôi đang định trả lại thì một tốp khách phòng bên cạnh tràn ra nên tôi bị chặn đường lại.

Lúc lên taxi đi về ai cũng tò mò hỏi tôi sao tôi được sếp cũ quý thế. Chị sếp mới đi xe riêng nên tôi cũng không có nhu cầu giải thích với ai. Về đến văn phòng mọi người bắt tôi mở cái túi đen ấy ra xem thì toàn là đồ ăn thừa. Tôi ức đến muốn òa khóc giữa văn phòng. Ngày trước tính tôi tiết kiệm, tôi với cậu nhân viên công ty cũ mỗi lần ăn liên hoan xong là xin túi bóng gói đồ thừa mang về. Hôm nay đi cùng sếp chắc cậu ta cũng theo thói quen, ai ngờ lão sếp thâm độc như thế, làm tôi bẽ mặt trước bao người.

Đi ăn cùng sếp mới thì gặp sếp cũ, anh ta dúi vào tay tôi cái túi mà giờ cả văn phòng nhìn tôi như người ngoài hành tinh - Ảnh 2.

Tranh minh họa

Văn phòng bắt đầu có tiếng xì xèo bán tán, các đồng nghiệp trẻ nhìn tôi như người ngoài hành tinh, họ bảo tưởng tôi là trợ lý cho sếp, ngày nào cũng ăn mặc bóng bẩy mà lại đi xin đồ ăn thừa. Tôi nhìn chị sếp mới ái ngại, muốn mở lời giải thích cũng không được. Thấy tôi lúng túng chị ấy nói: “Chị không quan tâm chuyện linh tinh đâu, em làm tốt việc chuyên môn của em là được, em thân thiết với sếp cũ không sao. Dù sao họ cũng làm khác ngành của mình”.

Tôi ức quá, không biết đời này tôi còn phải gặp lão sếp kia thêm lần nào nữa không. Tuần sau tôi có chuyến công tác với sếp, có nên nhân cơ hội này tâm sự thủ thỉ hết ra không? Công ty cũ tôi cũng gần công ty mới, ai dám chắc sẽ không gặp nhau và lão sếp cũ không làm bẽ mặt tôi thêm lần nào nữa. Tôi có nên kể với sếp mới chuyện từng bị sếp cũ quấy rối, còn bị ăn trộm ý tưởng thiết kế và đối xử bất công nữa không? Liệu chị ấy có tin tôi không hay tôi lại mất điểm thêm lần nữa?