Vi với tôi cưới nhau về, mọi chuyện bếp núc, nhà cửa cứ thế mà chia nhau làm. Thậm chí, em đi làm muộn hơn nên sáng toàn tôi dậy trước nấu cơm, xong xuôi đâu đấy mới vào gọi vợ dậy.
Tôi thấy việc chăm sóc người phụ nữ mình yêu là chuyện rất đỗi bình thường ấy, chẳng có gì đáng xấu hổ. Trước khi lấy vợ, ở quê thì tôi cũng vẫn làm hết, nấu ngon hơn cả mẹ và em gái đấy thôi.
Tuy nhiên, không ít bạn bè, đồng nghiệp biết được cơm tôi mang đi làm là tự nấu dù đã lấy vợ thì lại buông lời chê bai: "Eo ôi, vợ em không nấu cho mang đi làm à?", "Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về đi em", "Mày đảm quá chỉ khổ thôi, để vợ nó làm cho quen chứ"…
Nhiều lần tôi tranh luận nảy lửa rồi nhưng từ phụ nữ cho tới đàn ông, ai cũng xúm vào chê bai vợ tôi lười, vụng thì tôi chán, không buồn nói. Tôi cho rằng quan điểm của 2 bên vốn đã lệch nhau thì giải thích, đôi co mãi cũng chẳng đi tới đâu. Càng nói có khi càng tăng sự mâu thuẫn. Và tôi học cách bỏ ngoài tai để tận hưởng hạnh phúc của riêng mình.
Thế nhưng hôm gần đây, nhà chị đồng nghiệp thân thiết tổ chức tiệc tân gia có mời các đôi tới ăn mừng. Tôi đưa Vi tới. Theo lẽ thường, em cũng xúm vào bếp phụ mấy chị em khác nhặt rau, rửa quả, thái thịt…
Mấy người đàn ông thì ngồi nhà trên bàn chuyện kinh tế, chính trị ghê lắm. Duy chỉ có chủ nhà và 1 người nữa là xuống bếp thịt gà. Tôi thì tạm thời chạy loăng quăng quan sát mọi người, ai sai làm thì làm nấy chứ cũng không ngồi cố định.
Và sau 1 hồi Vi loay hoay thái thịt, một bà chị gào lên: "Ối giời, em thái kiểu gì thế này? Thịt chiên thì làm mỏng thôi chứ, mà còn không đúng thớ thịt đây này!"
Vi bối rối bảo: "Chị ơi, đoạn ấy bị mỡ, miếng lại bé quá không đủ giữ tay nên em mới thái chệch đi. Có 1 ít thôi, còn trong tô vẫn mỏng, vẫn đẹp á chị".
Nhưng được thể, mấy người cùng hùa vào ra vẻ dạy dỗ Vi, bóng gió nói cô ấy vụng về sẽ sớm bị chồng cắm sừng: "Chị nghe thằng Duy nói ở nhà toàn nó nấu cơm à? Chỗ chị em, chị góp ý thật. Giữ chân đàn ông thì tốt nhất là qua đường dạ dày, em không biết nấu nướng sớm muộn nó cũng ngoại tình", "Phụ nữ ấy dù ra ngoài giỏi giang, kiếm tiền thế nào về nhà cũng phải biết nấu mâm cơm cho chồng cho con chứ", "Em được thằng Duy chiều quá đây mà! Cứ ỷ lại vào nó coi chừng có ngày bị cắm sừng thì khóc hết nước mắt"…
Vi khá sốc vì những người vài phút trước chị chị em em ngọt xớt, ít phút sau đã quay sang chỉ trích. Có lẽ lần đầu cô ấy nghe những lời cay nghiệt từ đồng nghiệp của tôi nên không nói nên lời. Tôi vội vàng xuất hiện, cầm dao thái thịt giúp vợ rồi giả bộ cười lớn, nói: "Em không cần làm giỏi mấy thứ này, nhà 1 người giỏi là đủ rồi!"
Tiếp đó, tôi quay sang mấy người đồng nghiệp, vui vẻ hỏi: "Mấy chị giờ được chồng nấu cơm cho có sướng không? Lại bảo không đi, phụ nữ ai chả thích được chiều chuộng, chăm sóc. Em cho vợ em chơi tẹt, việc gì em làm được em giúp tới cùng, chỉ cần cô ấy yêu thương em thôi".
Nghe tôi nói xong, mấy người ấy lại quay sang khen ngợi chúng tôi. Có lẽ đa phần phụ nữ ghen tị với Vi nên mới trù ẻo, chê trách em như vậy, nhưng tôi không quan tâm đâu.