Từ sau khi bố chồng mất vì ung thư, tôi đã rất sốc và cảm thấy cần phải thay đổi nếp sinh hoạt của gia đình. Ông ấy phát hiện bệnh ở giai đoạn muộn, chỉ sống được cùng con cháu một thời gian ngắn và ra đi rất nhanh. Cả nhà tôi ai nấy đều sốc, mặc dù bố chồng mới chỉ ngoài 60 tuổi, vậy mà ông không được hưởng phúc cùng con cháu.
Tôi nghĩ một phần bố chồng mắc bệnh nan y là do lối sinh hoạt, ăn uống không lành mạnh. Cứ nhìn mẹ chồng vào bếp là tôi hiểu. Bà ấy nêm nếm gia vị rất mặn, thậm chí toàn nấu lại đồ cũ, ít bổ sung rau xanh... Chồng tôi thì lại giống bố anh ấy, thích ăn rất nhiều đồ chiên rán có hại cho sức khỏe.
Chưa kể, công việc của chồng tôi còn phải ngồi nhiều, ít vận động, quả thực làm vợ, tôi cực kỳ lo lắng cho anh. Hiện tại tôi cũng có một bé trai 3 tuổi, nếu chồng không ăn uống sinh hoạt điều độ thì sao mà làm gương cho con được chứ. Riêng khoản gì tôi có thể thoải mái với chồng, chứ chuyện ăn uống tôi rất khắt khe.
Lấy nhau tới nay đã được gần 4 năm, tôi luôn ép chồng mình vào chế độ ăn uống lành mạnh, nhiều rau xanh hoa quả. Trước đây, khi còn yêu nhau, tôi không như thế này. Chúng tôi cũng hẹn hò ở nhiều quán thức ăn nhanh, đi uống đồ nọ đồ kia nhiều đường... Thời gian đầu khi mới ép chồng vào khuôn khổ, tôi biết anh không thoải mái lắm, thường xuyên bỏ bữa rồi đặt đồ ăn bên ngoài về. Nhưng tôi không nản lòng, tin rằng sẽ tới một ngày chồng quen được nếp sinh hoạt lành mạnh.
Thời gian khó khăn nhất là khi tôi mang bầu, không thể nấu nướng, sát sao với chồng. Từng có lần tôi đang bế con, thấy chồng bên ngoài phòng khách ăn gà rán, tôi phải đặt con xuống rồi ra mắng mỏ anh. Đỉnh điểm nhất là lúc tôi cầm cả túi gà rán ấy ném vào thùng rác rồi gào khóc. Chồng chắc vì nể vợ đang ở cữ nên cũng không đôi co. Từ lúc ấy, tôi thấy anh biết nghe lời hẳn.
Nhưng dạo gần đây, chồng tôi lại có biểu hiện chán ăn. Tôi cứ nghĩ chồng đã quen với lối sinh hoạt này rồi. Bình thường một tuần tôi sẽ đi siêu thị 1-2 lần, chủ yếu mua rau, giảm thịt. Mẹ chồng nhiều hôm tới chơi, thấy con trai phải ăn rau nên cũng xót, bà bảo tôi xem thế nào đừng để chồng kiệt sức. Tôi nói anh ấy vẫn khỏe, cả nhà này không sao hết, mẹ chồng không cần phải lo. Ngay hôm đó, chồng tôi vào phòng đã mắng tôi là vô lễ với mẹ chồng. Tôi chỉ biết bảo anh là tôi đặt sức khỏe cả gia đình lên hàng đầu, anh đừng vu khống cho vợ.
Cuối tuần trước, đến lịch tôi lại đi siêu thị. Trước khi đi, tôi dặn chồng ở nhà cắm cơm và luộc rau, lúc tôi về chỉ cần luộc thịt nữa là xong bữa. Đợt này con trai tôi đang được gửi bên ngoại chơi với ông bà nên nhà chỉ có hai vợ chồng, không cần nấu nướng phức tạp.
Nào ngờ, khi về đến nhà, khung cảnh tối om, chẳng còn thấy bóng dáng của chồng đâu. Tôi vẫn cứ ngỡ anh trong phòng làm việc. Sốc óc hơn là khoảnh khắc tôi nhìn thấy mâm cơm có đĩa rau luộc đậy bởi lồng bàn. Song bên cạnh đó là tờ giấy ghi lời nhắn của chồng:
"Em ăn một mình đi, từ bây giờ anh sang nhà bạn anh ăn. Nó ở ngay bên chung cư gần nhà mình, đi lại tiện. Hãy cứ vui vẻ với đống rau xanh này của em, anh quá mệt mỏi rồi".
Đọc xong dòng tin nhắn "sấm sét" đó mà tôi òa khóc, đồ trên tay rơi hết xuống đất. Suy nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu tôi là tại sao chồng lại đối xử với vợ như vậy. Bao năm nay, tôi nghĩ anh đã quen rồi chứ... Hóa ra chỉ là chồng nhẫn nhịn, chờ tới ngày giọt nước tràn ly sao?
Khi tôi gọi điện thì chồng không bắt máy. Tới tối muộn anh mới trở về nhà, chẳng nói chẳng rằng vào phòng riêng để ngủ. Từ hôm đó tới nay, chồng tôi chưa ăn ở nhà với vợ bữa nào, cứ đến giờ là đến nhà bạn. Tôi cũng không biết mở lời sao với anh nữa, liệu tôi sai hay anh sai đây? Hoặc cũng có thể, đã tới lúc tôi nên xem xét lại cuộc hôn nhân này...