Tôi lấy chồng được 5 năm nay, cũng đã có một cháu trai 3 tuổi. Vợ chồng tôi đều là công nhân nên cuộc sống không dư dả là bao. Hồi mới cưới, hai vợ chồng chỉ có một chiếc xe máy cũ để đi làm.
Sau 3 năm tiết kiệm, chúng tôi cũng đủ tiền để mua một chiếc xe tay ga 45 triệu. Khi bỏ tiền mua xe, vợ chồng tôi cũng đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Có thể với mọi người, số tiền đó không lớn nhưng với vợ chồng chúng tôi thì đó là tất cả số vốn dành dụm được.
Mua được chiếc xe đẹp, chúng tôi quý nó như vàng. Chỉ khi nào đi chơi, vợ chồng tôi mới đi xe ga, còn đi làm vẫn đi xe số. Cẩn thận hơn, chồng tôi còn sắm thêm một chiếc chìa khóa mật mã để chốt cửa. Dù gì chúng tôi cũng ở nhà thuê nên cẩn thận vậy cũng là điều cần thiết.
Nhưng cũng từ ngày mua xe, vợ chồng tôi hay cãi nhau nhiều hơn. Lắm lúc, tôi chỉ ước thời gian quay lại, tôi sẽ không mua xe mà cất giữ tiền gửi ngân hàng vẫn tốt hơn.
Vét hết tiền mua xe nên tháng đó, chúng tôi gần như ăn mắm, rau qua bữa. Sữa của con cũng bị cắt bớt và chuyển xuống loại rẻ tiền hơn. Đến cuối tháng, khi chẳng còn đồng nào trong nhà thì con tôi phát bệnh phải nhập viện.
Từ ngày mua xe, vợ chồng tôi hay cãi nhau nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
Cha mẹ hai bên đều ở xa nên chúng tôi chẳng biết nhờ cậy, vay mượn ai. Cuối cùng, tôi buộc lòng phải bán đi đôi nhẫn cưới tôi đã trân trọng để lo cho con. Số tiền đó nhanh chóng hết veo, tôi lại nghỉ làm trông con nên càng túng bấn hơn.
Chồng tôi bất đắc dĩ phải vay nóng của một người bạn làm cùng xí nghiệp mấy triệu bạc. Nhìn con nằm viện mà không có tiền mua hũ yến, lòng tôi se lại. Chiếc xe thì chễnh chệ nằm im trong nhà vì chồng tôi không dám đi đến viện, sợ trầy.
Từ đó, âm nợ của tháng trước mà lương công nhân ba cọc ba đồng, khiến chúng tôi phải sống dè sẻn từng đồng. Chồng tôi phải bỏ nhậu, bỏ luôn cà phê, suốt ngày chỉ loanh quanh trong nhà. Tù túng thì sinh ra khó chịu và chúng tôi cãi nhau như cơm bữa. Chiếc xe mua về được 4 tháng mà đi chưa đầy 200km và còn mới tinh.
Hôm qua, tôi phải đi đón con mà chồng thì lấy xe số đi đâu chưa về. Bất đắc dĩ, tôi phải dắt xe ga ra đi vì sợ trễ giờ.
Đường xá tan tầm đông đúc, tôi lại không quen đi xe ga nên xảy ra chuyện. Lúc qua cua, tôi bị một chiếc xe máy ngược đường húc vào. Cũng may hai bên đều đi chậm nên mẹ con tôi chỉ bị xây xát ngoài da.
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã hùng hổ lao vào tát tôi một tát ngay giữa đường. (Ảnh minh họa)
Chỉ có điều chiếc xe đổ xuống đường nên trầy xước khá nhiều. Mọi người thấy tôi ngã, lại có con nhỏ nên xúm vào đỡ mẹ con tôi vào lề đường rồi cầm điện thoại giúp tôi gọi điện cho chồng.
Chưa đầy 10 phút sau, anh đã chạy hộc tốc đến. Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã hùng hổ lao vào tát tôi một tát ngay giữa đường, giữa phố. Nếu không có người đi đường can ra, chắc anh đã đánh tôi thêm.
Anh mắng tôi dám lấy xe đi khi chưa hỏi anh. Rồi rủa sao tôi không chết đi mà xe thì lại trầy hết một mảng, gãy cả kính thế kia… Nói chung, anh mắng tôi cũng vì xót chiếc xe nằm đó. Đến một câu hỏi thăm mẹ con tôi, anh cũng chẳng nói được. Con bị đau, khóc lóc thảm thương ra đó, anh cũng chẳng thèm quan tâm.
Mắng đã rồi, chồng tôi dắt xe đi sửa, bỏ mẹ con tôi tự đi xe số về. Một lát sau, thấy anh chạy xe về lại rồi tiếp tục mắng. Hóa ra, chi phí sơn lại quá nhiều nên anh không đủ tiền. Và anh mắng tôi để hả giận.
Tôi buồn chán quá. Vì chiếc xe mà chồng tôi đã thế này rồi. Nếu sau này mua nhà, hay mua sắm thứ gì khác lớn tiền hơn, không biết anh sẽ đối xử với mẹ con tôi như thế nào? Tính ra, mẹ con tôi chẳng bằng được chiếc xe.