Chồng tôi dính líu đến một vụ tranh chấp đất đai. Chỉ vì nóng giận, anh ta đã đánh bị thương một người và phải chịu án tù. Tiền bạc trong nhà cũng vì bồi thường mà đội nón ra đi cả. Công ty thì sa sút, cuối cùng giải thể.
5 năm sau đó, tôi sống trong cảnh bần hàn, túng thiếu vì chẳng còn tiền, cũng không còn nhà. Bố mẹ tôi không nhìn mặt con nữa sau khi chồng tôi bị bắt. Bố tôi nói không chấp nhận một người con rể tù tội. Nhưng tôi hiểu, là do tôi không còn đem tiền về cho họ nữa, lại còn đèo bòng thêm một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi.
Thời gian đầu, mẹ tôi còn qua lại, mua cho con tôi một vài lon sữa, vài bịch bỉm. Sau thì bà cũng chẳng quan tâm đến mẹ con tôi nữa. Bên nhà chồng cũng không khá khẩm hơn. Mẹ chồng cho rằng hồi chồng tôi kiếm được tiền thì tôi lén lút gửi về nhà đẻ thì giờ về bên đó mà xin cưu mang.
Thời gian đó, có lẽ tôi sẽ nhớ mãi. Cũng may bên cạnh tôi vẫn còn vài người bạn thân, họ thường xuyên giúp đỡ, tạo điều kiện cho mẹ con tôi. Nếu không, tôi cũng không biết giờ mẹ con tôi sống như thế nào rồi?
Một mình tôi bươn chải, ở nhà thuê, ngày làm công ty, tối đi bán hàng rong để kiếm tiền nuôi con. Một lần chào mời khách mua hàng, tôi gặp lại người yêu cũ. Anh đến quê tôi công tác. Chúng tôi nhìn nhau mà ngượng ngùng, chẳng nói thành lời.
Sau một hồi lúng túng, P mở lời mời tôi đi uống cà phê. Anh hỏi thăm tôi về tình hình cuộc sống hiện tại. Khi biết tôi có cuộc sống khó khăn, anh không ngần ngại rút 20 triệu đưa tôi. Tôi không nhận nhưng anh bảo xem như anh giúp một người bạn cũ rồi cứ dúi tiền vào tay. Nghĩ đến tiền trọ, tiền học của con, tiền chi phí sinh hoạt và cả tiền nợ chưa trả xong, tôi bấm bụng nhận tiền. Tôi hứa khi nào công việc thuận lợi, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.
Vào một đêm mưa, trời khuya nhưng P lại tìm đến tận phòng trọ của tôi. Tôi vừa ra mở cửa, anh đã lao vào ôm lấy tôi rồi thì thầm nói đêm đó là đêm cuối anh ở lại thành phố này. Chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi lao vào nhau như con thiêu thân. Có lẽ vì vẫn còn yêu anh và một phần vì quá cô đơn suốt 5 năm qua nên tôi không còn giữ kẽ nữa.
Sau đêm đó, P để lại cho tôi một số tiền rồi về lại với gia đình anh. Anh còn dặn dò khi nào hết tiền thì cứ báo anh, anh sẽ giúp đỡ tôi ngay chứ đừng đi bán hàng rong vào ban đêm nữa. Tôi gật đầu. Thú thật, tôi chẳng khác gì cô gái mới biết yêu cả. Cũng hạnh phúc, cũng mong chờ, vui vẻ. Tôi dường như quên mất người chồng còn đang ở trong tù của mình.
Cho đến một ngày nọ, một người phụ nữ xuất hiện ngay trước công ty tôi.
(Còn tiếp)