2 giờ sáng, cái giờ mà nhiều người gọi là “giờ hoàng đạo của tình yêu”, giờ của yên tĩnh và nồng nàn thì ở bãi rác lớn nhất miền Bắc, đó là thời điểm náo nhiệt nhất. Túc tắc chuẩn bị từ hơn 2 giờ sáng rồi miệt mài ở bãi từ 3 đến hơn 6 giờ sáng để kiếm phế liệu, không ít cặp vợ chồng phải “lờ” đi hoặc tìm giờ khác cho việc gối chăn.
3 giờ sáng - giờ lao động ở Nam Sơn, hàng trăm xe lôi nối đuôi nhau vào bãi.
Nhiều phu rác phải "lờ" đi niềm vui chăn gối vì cuộc mưu sinh.
Chuyện tình trên bãi Nam Sơn.
Không mau mắn như anh Quang, gia đình chị Mai, anh Đức lấy nhau 4 năm mà chưa có được mụn con nào. Chị Mai nhỏ nhẹ tâm sự: “Hai vợ chồng có kế hoạch gì đâu. Nói của đáng tội, chắc giờ giấc đảo lộn nên khó thế. Trước khi đi bãi thì tuyệt nhiên hai vợ chồng không dám rồi, còn phải dành sức để làm việc. Đến sáng về thì tắm rửa qua, ngủ một tí đã sáng bạch ra rồi, lại cơm cơm nước nước. Tranh thủ được tí nào thì hay tí ấy thôi…”
Chị Mai hối hả vào bãi.
Thở dài, chị bảo có lẽ cố làm đến hết năm nay gom ít tiền rồi cả hai vợ chồng phải nghỉ dưỡng sức để “đúc” con.
“Nước hoa tình yêu” hiệu Nam Sơn
Nhiều phu rác còn quả quyết, chính cái mùi Nam Sơn làm cho những cặp vợ chồng mê nhau hơn, làm chuyện “yêu đương” ở đây đặc biệt hơn. Có anh chàng cao hứng, tồng tộc kể chuyện lần hai vợ chồng anh nghỉ đi bãi hai đêm, chở nhau lên trung tâm huyện để “đổi gió”. Trốn khỏi cái mùi nồng nặc ở bãi, hai vợ chồng thơm nức mùi nước hoa, nằm cạnh nhau trên chiếc giường sạch tinh tươm chuyện trò và tình cảm với nhau. Chiều hôm ấy đi về, vợ anh nhéo chồng một cái rõ đau vào hông, tựa đầu vào vai chồng. Kể xong chuyện, anh chàng kết luận với vẻ hóm hỉnh, nhưng trong chúng tôi như có gì quặn lên: “Công nhận là thơm thật, nhưng cứ như là đi… ngoại tình ấy!”
Sống lâu trong cái mùi đặc trưng của Nam Sơn, đến khi tạm xa, họ lại ngỡ ngàng.
Anh Tuấn đang điều khiển xe vào bãi.
Sống chung với rác quanh năm suốt tháng, tìm đủ biện pháp để hạn chế mùi, ngăn ruồi muỗi chẳng ăn thua, người dân ba xã chung quanh bãi rác thải lớn nhất miền Bắc (các xã Bắc Sơn, Nam Sơn, Hồng Kỳ) đành chấp nhận. Những hôm nặng mùi rác quá, họ lánh đi, “di tản” đến nhà người quen ở nơi khác, hít ngửi cho căng lồng ngực bầu không khí nơi khác rồi lại trở về.
Những phu rác dí dỏm bảo, những phụ nữ Nam Sơn có cái mũi... rất đặc biệt.
Những câu chuyện vợ chồng tưởng chừng rất đời, rất thường và hạnh phúc còn nhiều thiệt thòi ấy lại là nỗi khát khao không với tới của nhiều con người lầm lũi, cô quạnh kiếm sống trên bãi rác 4.000 tấn mỗi ngày này.