Là đàn ông, ai cũng yêu thích cái đẹp, tôi cũng không ngoại lệ. Vì thế khi thấy Hân, tôi đã gục ngã trước vẻ xinh đẹp, sành điệu của cô ấy. Ngay lập tức, tôi ký duyệt cho Hân vào làm thư kí riêng cho tôi. Vào làm rồi tôi mới dần nhận ra, ngoài vẻ xinh đẹp ra, Hân chẳng có chút tài cán gì.
Cô ấy không giỏi đàm phán, không giỏi thuyết phục, vốn liếng tiếng nước ngoài thì nghèo nàn đến độ không thể nói câu nào ra hồn. Bù lại, dẫn Hân đi tiếp khách, tôi đều được khách hàng khen nức nở. Tính ra thì tôi thuyết phục khách, Hân làm nền cũng tốt.
Thấy mấy anh chàng trong công ty cũng ngấp nghé cô ấy, tôi quyết định tấn công nhanh rồi cưới gấp Hân làm vợ. Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra, lấy một cô nàng "xinh đẹp mà não ngắn" về làm vợ đúng là tự rước lấy phiền phức.
Vì thế khi thấy Hân, tôi đã gục ngã trước vẻ xinh đẹp, sành điệu của cô ấy. (Ảnh minh họa)
Sau khi cưới, chúng tôi về nhà riêng tôi đã mua trước đó để ở. Hân cũng nghỉ việc ở công ty để mở một cửa hàng quần áo nữ tại nhà. Tiền vốn thì cao mà ngay tháng đầu tiên, khi tôi tính toán lại chi thu đã thấy thâm hụt mất một khoản.
Hỏi ra mới biết khi nhập hàng về, đồ nào đẹp, vợ tôi tự lấy cất vào tủ của cô ấy để dùng, đồ còn lại thì nâng giá cao nên ít khách. Thành ra số tiền lời chẳng đủ bù cho số đồ mà cô ấy đã lấy. Tôi đanh mặt hỏi vợ: "Em muốn kinh doanh hay muốn sập tiệm đây?" Cô ấy hờn dỗi: "Em là phụ nữ, em thích đẹp mà. Vả lại em đẹp cũng để anh hãnh diện, tự hào chứ".
Thấy vợ như thế, tôi đành phải thuê nhân viên để phụ trách. Nhiệm vụ của cô ấy mỗi ngày là ngồi trông cửa hàng đến khi người phụ trách đến, rồi chiều nấu ăn đợi tôi về. Việc dọn dẹp nhà cửa cũng có người giúp việc làm hết.
Tôi cũng mất mặt, xấu hổ vô cùng vì bản tính đỏng đảnh, ăn nói thô lỗ của cô ấy. (Ảnh minh họa)
Thế mà tôi bảo vợ rảnh thì chạy về chơi với mẹ tôi, cô ấy cũng làm không nên. Nghe mẹ tôi kể lại, cô ấy về chỉ toàn ngồi xem ti vi, cơm trưa cũng đợi mẹ nấu bưng lên ăn. Rồi còn bày bừa khắp nơi, ăn nói cũng không có tình cảm. Cuối cùng, bà chốt lại: "Mẹ lau nhà xong, nó lại mang giày cao gót vào. Ăn cơm xong, nó cũng bỏ đó đi nói chuyện điện thoại với bạn. Đến cái váy nó thay ra cũng để không đúng chỗ. Con đừng bảo vợ con đến nữa. Phiền quá".
Tôi vẫn cố nhẫn nhịn vợ cho đến bữa tiệc ở tổng công ty vào chiều hôm qua. Vì ai cũng dẫn vợ/chồng theo nên tôi cũng vậy. Vợ tôi ăn mặc sành điệu, trang điểm kĩ càng rất hút mắt. Cô ấy đi tới đâu ai cũng nhìn tới đó.
Cho đến khi vợ tôi lớn tiếng quát một cậu nhân viên phục vụ vì cậu ấy vô tình làm đổ nước lên tay cô ấy thì mọi ấn tượng tốt đẹp ban đầu tan biến hết. Không hiểu cô ấy nghĩ gì mà lại to tiếng quát: "Có mắt mà không nhìn đường hả? Mắt để trang trí đúng không? Biết tao là ai không? Tao là vợ giám đốc, nếu muốn tao chỉ cần nói chồng tao là mày về nhà húp mắm". Mọi người nhìn cô ấy bằng ánh mắt coi thường thấy rõ. Tôi cũng mất mặt, xấu hổ vô cùng vì bản tính đỏng đảnh, ăn nói thô lỗ của cô ấy.
Trong đám đông, tôi còn nghe vài tiếng xì xào: "Vẫn chanh chua thế nhỉ?".
Suốt đêm tiệc hôm ấy, tôi bực đến độ chẳng muốn ngồi gần vợ nữa. Đúng là ngoài cái mã xinh đẹp ra, vợ tôi chẳng được điểm gì tốt đẹp nữa cả.
Giờ tôi mới thấm thía, cái đẹp ban đầu quan trọng nhưng vẻ đẹp tâm hồn còn quan trọng hơn. Tôi cũng viết đơn đưa cho vợ ký mà cô ấy cứ giãy nảy không chịu. Cô ấy còn trách móc, nhiếc mắng tôi đủ điều. Nếu muốn tiếp tục chung sống, vợ tôi phải thay đổi. Mà bản tính đâu dễ đổi thay. Phải làm gì để cô ấy nhận ra cái sai, điểm khuyết rỗng trong tính tình, cách ăn nói mà thay đổi đây?