Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông ở một vùng quê nghèo. Từ nhỏ, tôi đã là niềm hy vọng của gia đình. Tôi học giỏi, liên tục đạt danh hiệu học sinh xuất sắc và bằng khen của nhà trường. Trong 3 chị em, tôi là người mà bố mẹ kỳ vọng nhất.
Năm tôi 20 tuổi, cũng là năm tôi còn học đại học thì biến cố xảy ra. Bố tôi bị rơi từ trên giàn giáo xuống đất trong lúc làm việc. Ông bị liệt nửa người và mất hoàn toàn khả năng lao động.
Đứng trước nguy cơ phải thôi học vì không có tiền, tôi may mắn được người yêu giúp đỡ. Anh đã lo cho tôi chi phí ăn học, sinh hoạt 2 năm còn lại của quãng đời sinh viên. Thấy anh tốt như vậy, tôi cảm kích lắm.
Tôi ra trường với tấm bằng giỏi. Dù được nhiều công ty săn đón nhưng tôi quyết định về đầu quân cho công ty gia đình của người yêu. Chúng tôi làm đám cưới ngay sau khi tôi ra trường. Vậy là ăn học bao năm, tôi còn chưa kịp báo đáp bố mẹ đã vội vã lên xe hoa về nhà chồng.
Đứng trước nguy cơ phải thôi học vì không có tiền, tôi may mắn được người yêu giúp đỡ. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu, khi mới vào làm tôi được hứa hẹn một mức lương tạm ổn. Cho đến khi kết hôn, tôi không được nhận tiền lương hàng tháng nữa. Khi tôi hỏi mẹ chồng thì bà trả lời tỉnh bơ: "Bao nhiêu năm nhà mẹ nuôi con ăn học. Giờ con làm được tí chuyện đã đòi tiền lương hay sao?". Chồng tôi ngồi đấy, nghe mẹ nói nhưng anh cũng chẳng ý kiến gì. Còn bảo tôi im đi cho qua chuyện, đến tiền lương của anh mà mẹ chồng tôi cũng còn giữ nữa là.
Tôi đường đường là cử nhân đại học. Vậy mà khi ra trường lại phải làm không công cho nhà chồng. Mỗi lần tôi về quê, nhìn bố mẹ nghèo khổ muốn cho bố mẹ chút tiền cũng chẳng có.
Sáng nay khi đang ở công ty thì tôi nhận được điện thoại của mẹ. Em gái tôi đi đường, bị người ta tông trúng. Em tôi phải cấp cứu trong bệnh viện, nhà không còn tiền nên mẹ đành phải gọi để cầu cứu tôi.
Tôi muốn về thăm em nhưng khổ nỗi trong túi không có tiền. Vậy là trước khi về, tôi về nhà xin tiền mẹ chồng. Biết em tôi ngã xe, mẹ chồng tôi cũng hỏi han vài câu.
Tôi chán lắm, chẳng muốn làm việc cho nhà chồng nữa rồi. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng vừa nói đến tiền, bà liền thay đổi thái độ: "Biết bao nhiêu tiền cho đủ. Mẹ nói thật, nếu là bố mẹ con bị thì mẹ sẵn sàng đưa tiền cho con ngay. Đây là em gái con. Con về nhà chồng rồi, phải vun vén cho nhà chồng. Chuyện em gái bố mẹ con sẽ tự lo".
Lúc ấy tôi ức lắm, định nói lại nhưng nghĩ ngợi trong đầu rồi thôi. Tôi gọi cho người bạn, vay tạm nó chút tiền để về quê. Thấy tôi về quê, bố mẹ tôi như trút được gánh nặng. Ông bà đang không biết xoay xở đâu ra tiền để cho em tôi phẫu thuật.
Bây giờ tình hình của em tôi đã tạm ổn. Lúc này tôi mới có tâm trí để nghĩ lại những gì mà mẹ chồng nói. Tôi chán lắm, chẳng muốn làm việc cho nhà chồng nữa rồi. Tôi làm ở đó có khác gì người làm không công cho họ. Nhưng nếu tôi bỏ việc và xin chỗ khác, nhà chồng có cho rằng tôi quên ơn nên mới làm vậy không?