Loan cũng không phải là người hiền lành gì, nhưng Loan biết điều. Ấy thế nhưng cô không thể biết điều mãi với bãi chiến trường ngày nào cũng như ngày nào từ bầu đoàn thê tử nhà cô em chồng mang tới. Nhà chồng Loan thì không ai lên tiếng. Mẹ chồng Loan chiều cô em như vàng. Chồng Loan thì càng coi đây không phải là chuyện của mình: "Cô ấy sang ăn có mỗi bữa tối, thôi em chịu khó chút. Dù sao cô cũng là khách". Loan nín nhịn được 1 năm. Ngày nào cũng như ngày nào, 10 giờ đêm mới dọn dẹp xong mà bở hơi tai.
Lúc nào sau khi ăn xong, cô em cũng rút quân rất nhanh và cất lời chào: "Em về đây muộn quá rồi, về con cho cháu nó học bài", có hôm vui miệng cô em lịch sự nói thêm: "Chị dọn giúp em nhé", còn không thì nghiễm nhiên coi đó là việc của Loan. Vì đã thành lệ 1 năm qua, cô ta dường như cũng chẳng có chút áy náy nào. Ngày nào cũng mệt nhoài như thế, khiến Loan từ người hiền lành cũng thành dữ dằn vì những hậm hực vẫn ở nguyên trong lòng. Mẹ Loan dặn: "Về nhà chồng, làm cố 1 tí cũng không sao đâu con, vừa khỏe người vừa đỡ mất hòa khí". Ấy thế nhưng, khi ngày nào cũng là bỉm vương vãi, vỏ bim bim trên ghế, bát đũa ngổn ngang, nồi nấu bột, xương gà dưới chân... thì thực quá lắm.
Cô em chồng lập gia đình rõ sớm, nhà có 3 đứa con, cậu con trai lớn thì không được dạy bảo nên chẳng biết giúp mẹ bất cứ việc gì, đứa bé thì vẫn dưới 1 tuổi. Biết là cô ấy cũng bận bịu, nhưng không thể ngày này sang ngày khác không nhúng tay vào việc dọn dẹp, lúc đến thì như lễ hội, lúc về là rút quân 1 cái không hề nhìn lại hiện trường như thế được.
Một hôm, cô em chồng lại chào ra về, Loan đang dọn dẹp thì thấy con cô ấy nôn trớ ra ngay ở phòng khách nhưng cũng chẳng dọn, quen thói ỉ lại cho bà chị dâu đây mà. Trong lúc cả nhà đang huyên náo xỏ dép ra về như lúc đến. Loan bình tĩnh bảo cô em chồng: "Hà này, chị bị đau bụng quá, em dọn nốt cho chị rồi về nhé". Hà thái độ ra mặt nhưng cũng đành miễn cưỡng gật đầu. Hà bảo chồng đưa con về trước rồi mình ở lại dọn dẹp. Và đúng đến 10h bà cô mới xong việc thật. Có như thế Hà mới hiểu công việc còn lại sau cùng vất vả như thế nào.
Hôm sau, Loan tươi cười bảo Hà: "Hôm qua chị đau bụng mà thấy thời gian dài ra bao nhiêu. Mọi khi xong việc là đến giờ đi ngủ rồi nên chẳng kịp thở gì cả. Từ giờ chị em mình chia nhau ra mỗi ngày 1 buổi dọn dẹp nhé. Hôm qua nhìn cô dọn 1 mình chị cũng ái ngại quá". Hà đành ngượng nghịu gật đầu.
Buổi sau nữa, đến lượt Hà dọn dẹp, rửa bát, Loan vẫn vui vẻ phụ trợ cùng Hà 1 phần để cô em học được thái độ biết giúp đỡ người khác.
Buổi sau nữa, Loan bảo chồng con không ăn cơm ở nhà, sang nhà cô bạn ăn tiệc để từ chối việc tham gia dọn dẹp cùng. Vì thế, cô em đã bắt đầu ngấm dần cảm giác của bà chị dâu tội nghiệp bao lâu hiền lành không lên tiếng. Thế nhưng, có lẽ trong lòng vẫn hậm hực vì không còn được sung sướng như trước nữa.
Một hôm Loan đứng trên tầng vô tình nghe tiếng cô em chồng vọng lên: "Mẹ à, con xong việc rồi, con về đây. Chị dâu ích kỉ, đòi công bằng với đứa em có 3 đứa con nhỏ làm chi? Chị tài giỏi sao không đẻ 1 đứa đi rồi nói".
Loan liền bước xuống: "Chị không phải cố ý đâu, nhưng vô tình nghe được lời miệt thị của cô. 1 năm qua chị rửa bát dọn dẹp sau cùng cả đống chiến trường cô bày ra chị chưa hé răng 1 lời. Nhưng xem ra chị tốt thì cô cũng không biết. Cho 1 đứa trẻ ăn kẹo mãi, 1 ngày không cho nó chỉ có trách móc, chứ không biết cảm kích mỗi ngày. Chị chưa sinh đẻ là vì chị mụốn đợi đến lúc tự bản thân mình lo được cho con, chứ không phải cậy nhờ làm phiền quá nhiều đến người khác, cả nữa tu dưỡng về tính cách đủ độ chín chắn rồi làm mẹ cũng chưa muộn. Chị nể mẹ nể anh nên định câm nín nhưng nếu người trong nhà không dạy cho cô 1 bài học thì ra ngoài người ta dạy đau hơn. Mẹ, con xin lỗi mẹ phải nói những lời này. Con cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy".
Mẹ chồng Loan nghe những lời đó thì thấy cũng đúng, Loan làm dâu bà chưa phải chê 1 lời nhưng con gái bà chiều quá mà có lẽ đâm hư rồi. Bà bảo: "Chị nói cũng đúng đó. Làm mẹ 3 con rồi con phải trưởng thành lên đi. Mai tự nấu nướng ăn uống ở nhà đi, con có nhà riêng rồi. Cuối tuần sang đây ăn cùng nhau bữa cơm là được rồi". Hà cúi đầu lý nhí vâng, dạ rồi đi về.
Hôm sau Hà không sang ăn cơm nữa, biết ở nhà tự nấu cơm, cuối tuần cả nhà sang ăn cơm cùng nhau 1 buổi và biết dọn dẹp nhà cửa cùng chị dâu. Loan thở phào, nếu không vùng lên thì chắc ấm ức cả đời mất.