Tôi năm nay 27 tuổi, vừa kết hôn được 5 tháng và đang sống chung với gia đình chồng. Nhà chồng tôi có bố mẹ, 2 em gái, một cô tên Quỳnh đã đi lấy chồng còn một cô tên Hà vẫn độc thân. Hai cô em chồng nhà tôi đều ghê gớm như nhau, có cô Quỳnh còn đỡ chứ còn cô Hà thì đúng là hơn cả "giặc bên Ngô".

Hồi tôi chưa chính thức về làm dâu thì Hà cũng ra vẻ quý tôi lắm. Nhưng về sống chung thì em bộc lộ hết thói hư tật xấu của mình. Hà khó chịu với tôi trong mọi vấn đề, từ những thứ đơn giản, nhỏ nhặt nhất trong sinh hoạt hàng ngày như ăn uống, tắm giặt, dọn dẹp nhà cửa… Mà lạ lùng thay, Hà ghen với tôi vì được mẹ quý thì tôi cũng chẳng nói làm gì, đằng này lại ghen với chị dâu vì anh trai suốt ngày chỉ quan tâm đến vợ, lơ là cô em gái út, hỏi thế có buồn cười hay không?

Tôi vẫn hay hỏi chồng là: "Ngày trước anh chiều nó lắm à?". Chồng tôi bảo: "Nó là con út nên nhà anh ai cũng chiều". Tôi nhủ thầm: "Thảo nào, chiều con không đúng cách là hại con chứ còn gì".

Không chỉ hậm hực trong lòng đâu, Hà còn suốt ngày khích bác mẹ và chồng tôi, nói xấu tôi với mọi người. Hà đặt điều cho tôi là sống thảo mai, trước mặt mọi người thì tỏ ra hiền lành chứ sau lưng thì đanh đá ghê gớm lắm, không qua được mắt Hà. Chuyện đến tai tôi, tôi cũng chẳng thèm chấp, khi nào dám nói thẳng thắn với tôi thì tôi mới tiếp chuyện.

Em chồng kêu mất tiền, đổ cho chị dâu lấy trộm, tôi nói mỗi câu khiến cô ta không dám ho he thêm nửa lời - Ảnh 1.

Bấy lâu nay tôi nhịn, Hà lại cứ nghĩ là tôi hiền, cô ta nhầm to rồi. (Ảnh minh họa)

Tôi nghĩ bụng, Hà làm vậy thì thiệt thân thôi, vì tôi vốn là người sống rất thoáng, quý ai thì chẳng tiếc người đó thứ gì nhưng nếu đã hỗn láo thì tôi không bao giờ cho cái gì dù chỉ bằng móng tay. Tuần trước, Hà vừa lên xin chồng tôi mấy triệu mua điện thoại. Chồng tôi bảo không có vì vợ quản hết tiền rồi nên Hà ấm ức lắm, chắc là bắt đầu nghĩ kế để trả thù cho bõ tức.

Hôm ấy, cả nhà vừa ăn cơm xong và đi xuống phòng, Hà bỗng la toáng lên là mất tiền, gần 20 triệu đồng tiền tiết kiệm để trong tủ "không cánh mà bay". Trong khi mọi người còn đang hỏi lại là xem có nhầm lẫn hay gì không thì cô ta đã ngay lập tức quy tội cho tôi với lý do: "Nhà này bao nhiêu năm nay chẳng mất gì cả, từ ngày có chị về thì mới xảy ra tình trạng này, chỉ có chị là lấy của tôi".

Bực mình vì đang yên đang lành lại bị đổ oan cho tội ăn trộm, tôi nói lại luôn: "Gớm cô Hà ạ, nhà này ai mà chẳng biết tính cô thế nào. Chị nói thật nhé, hàng ngày cô còn ngửa tay xin mẹ tiền ăn sáng, xin anh tiền mua quần áo, xin bố tiền đi chơi thì ở đâu ra cô tiết kiệm được 20 triệu?

Chỉ có cô lấy được tiền của người khác chứ đời nào người khác lấy được của cô thứ gì. Cô đổ cho tôi ăn trộm tiền của cô phải không? Được, để tôi báo công an cho, họ mà điều tra ra không phải tôi lấy thì cô phạm tội vu khống đấy".

Có tật thì giật mình, nghe thấy báo công an là Hà đã sợ hãi, mặt tái dần, ngượng ngùng, ú ớ nói không thành lời. Không có bố mẹ và chồng tôi can ngăn thì tôi sẽ còn dạy cho Hà một bài học nhớ đời chứ đừng nói là vài câu dọa dẫm như vậy. Có lẽ bấy lâu nay tôi nín nhịn quá nhiều nên Hà cứ tưởng là tôi hiền, không có chuyện đó đâu. 

Đấy, từ sau hôm ấy thì Hà ngoan hẳn, nhìn chị dâu vẫn không chào nhưng ít nhất là không dám nói mấy câu hỗn hào nữa. Nhẹ không ưa, ưa nặng!