Sống chung với chồng 2 năm, tôi thường hay hỏi anh có yêu tôi không? Bởi sâu thẳm, tôi luôn cảm nhận khoảng cách mơ hồ giữa cả hai dù tôi rất yêu anh. Vì yêu anh, tôi đã phải đánh đổi nhiều thứ, trong đó có cả vị trí phó giám đốc mà tôi đã phấn đấu suốt mấy năm ròng. Tất cả cũng chỉ vì chồng tôi bảo anh thích mẫu người phụ nữ của gia đình, anh không thích có một người vợ quá bon chen với xã hội mà bỏ bê gia đình.
Cũng vì anh, tôi chấp nhận về quê ở, sống cuộc sống yên bình mà tẻ nhạt. Hàng ngày, ngoài đi làm giờ hành chính, tôi lại về nhà, chăm sóc cây cảnh, hoa lá, trồng rau nuôi gà. Chính bạn tôi đến chơi còn không ngờ tôi lại có sự thay đổi kinh khủng đến thế. Có người còn nói cứ như tôi biến thành người khác, không còn giỏi giang, sành điệu, chẳng còn thành đạt và có sức hấp dẫn đàn ông như trước nữa. Nhưng tôi mặc kệ, tôi chỉ cần chồng yêu mình thôi.
Chúng tôi ở trong một căn nhà cũ kĩ, được xây cất theo kiểu ngày xưa nên diện tích nhà thì rộng mà chỉ có hai phòng thôi. Tôi nhiều lần bàn với chồng chuyện xây sửa lại nhà nhưng anh không đồng ý. Anh nói đây là căn nhà mà mẹ anh vất vả dựng xây, từng ngóc ngách đều có hình ảnh của mẹ nên anh không muốn phá vỡ.
Chồng tôi nổi tiếng là người con hiếu thảo. Hồi kia, mẹ chồng tôi bệnh, anh túc trực chăm sóc cả năm ở viện. Những chuyện như vệ sinh cá nhân cho mẹ, đút mẹ ăn, anh đều làm hết. Sau khi mẹ mất, anh còn chủ động ăn chay suốt một năm để tỏ lòng hiếu hạnh. Những chuyện ấy, tôi nghe hai người chị chồng kể lại vì khi tôi biết anh, mẹ anh đã mất được mấy năm rồi.
Hơn nữa, anh cũng rất có hiếu với bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi đau bệnh, anh chăm sóc chẳng khác gì ruột thịt trong nhà nên ai cũng yêu quý anh cả. Bố còn bảo tôi may mắn khi có một người chồng tốt như thế.
Duy chỉ có một điều mà tôi băn khoăn, đó là cái vòng ngọc màu xanh mà chồng tôi thường nâng niu. Thậm chí có khi anh còn đeo vào tay một cách thận trọng. Tôi ghen tuông với cái vòng đó. Nhìn nó, tôi cứ nghĩ đến một người con gái nào đấy vẫn còn tồn tại trong tâm trí chồng.
Vì thế, trong một lần cãi nhau to, tôi đã giật lấy cái vòng mà anh cầm trong tay rồi ném vỡ. Giây phút cái vòng vỡ toang, chồng tôi như phát điên lên. Anh giận dữ, hai mắt đỏ lên, hét to: "Đó là kỉ vật cuối cùng của mẹ tôi. Cô không còn xứng là vợ tôi nữa".
Lúc đó, tôi mới điếng người, chết trân tại chỗ. Trước giờ vì ghen tuông với cái vòng ấy nên tôi chưa từng mở miệng hỏi về nó. Tôi sợ anh sẽ kể về một người con gái nào đấy trong quá khứ. Tôi sợ đau lòng. Thật không ngờ, đó lại là kỉ vật cuối cùng của mẹ anh.
Sau hôm ấy, chồng tôi bỏ đến nhà chị gái ở, chỉ để lại tôi tờ đơn ly hôn. Tôi gọi điện, van xin anh tha thứ. Thậm chí tôi còn nhờ các chị tác động nhưng chồng tôi vẫn chưa nguôi giận. Tôi không muốn mất anh. Giờ tôi phải làm thế nào để được chồng tha thứ và hàn gắn cuộc hôn nhân này đây?
(Giấu tên)