Hôm nay tôi mới đủ bình tĩnh để viết về câu chuyện của gia đình mình. Nỗi đau trong lòng vẫn vẹn nguyên mọi người ạ.

Ngày ấy, tôi và anh gặp nhau tại một hội thảo xúc tiến thương mại, tôi là trợ lý giám đốc bên ban tổ chức, anh là một khách hàng tiềm năng. Sau một hồi nói chuyện, tôi khá ấn tượng với anh nên đã "công tư không phân minh", kiếm cớ xin liên lạc của anh.

Về nhà, tôi liên tục tìm cớ để nhắn tin với anh. Ban đầu, cũng chỉ là trao đổi công việc đơn thuần, rồi dần dần tôi lân la dò hỏi về cuộc sống riêng của anh. Anh hơi e ngại, nhưng rồi cũng tin tưởng nên kể với tôi nhiều lắm. Đặc biệt, anh rất tự hào khi chia sẻ về cô bạn gái 5 năm của mình. Tôi nhớ như in, anh bảo: "Anh muốn cô ấy được hạnh phúc thôi, nên phải cố đạt được thành quả, nhất định anh sẽ cưới cô ấy."

Gia đình đang êm ấm cho tới khi chồng tôi nhận được cuộc điện thoại từ người đàn bà nọ, mọi thứ đều thay đổi - Ảnh 1.

Tôi thích anh nhưng giả bộ là người bạn quan tâm, chia sẻ. (Ảnh minh họa)

Tôi chỉ cười, khen ngợi tình cảm giữa hai người, đồng thời động viên anh nhanh chóng đạt được mục tiêu đặt ra. Thế nhưng, trong lòng tôi lại chua xót khó tả. Thì ra, anh đã có người yêu, lại còn rất yêu thương chị ấy. Như thế thì làm gì còn chỗ cho kẻ tới sau như tôi?

Nhưng một tối nọ, anh bỗng gọi cho tôi rồi khóc như mưa. Tôi bất ngờ, anh lúng túng, hỏi:

- Em hiểu tâm lý con gái, em cho anh lời khuyên đi, anh phải làm thế nào bây giờ?

Rồi anh kể tường tận với tôi. Thì ra, chị ấy buồn vì anh vô tâm, tối ngày chỉ có công việc nên giận dỗi. Nhưng anh lại quá bận mà không nhận ra, cứ thế càng khiến chị ấy buồn hơn. Tới giờ, tròn 1 tuần chị ấy giận mà anh chẳng hay, chị liền nói chia tay mới khiến anh tá hỏa. Dù anh năn nỉ, chị vẫn nhất quyết bỏ đi.

Tôi cười thầm và chỉ hi vọng chị ấy từ bỏ anh thật sự. Nhưng nhìn anh dằn vặt, tôi cũng đưa ra lời khuyên. Sau đó, anh và chị cũng quay lại nhờ áp dụng cách của tôi. Khỏi nói, anh hạnh phúc tới nhường nào. Anh có mời tôi đi cà phê để cảm ơn.

Tối hôm ấy, khi tôi tới đón anh, tôi đã nhận thấy chị ấy ở phía xa. Nhưng khi anh bước ra, tôi lập tức ùa tới ôm anh. Anh hơi bất ngờ nhưng chỉ nhìn tôi cười ngại ngùng, tôi thì cũng vờ vĩnh: "Em mừng cho anh chị quá!"

Nhưng chị ấy đã chứng kiến tất cả, bước tới rồi tát anh thật mạnh, sau đó lại bỏ đi. Anh bất ngờ trước sự xuất hiện của chị và đuổi theo. Tôi đứng nhìn theo và hi vọng cái kết sẽ như mình mong muốn.

Gia đình đang êm ấm cho tới khi chồng tôi nhận được cuộc điện thoại từ người đàn bà nọ, mọi thứ đều thay đổi - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Quả nhiên là họ chia tay. Tôi chủ động đưa anh đi bar, uống rượu giải sầu. Thế rồi, trong lúc anh say khướt thì hai chúng tôi đã lỡ đi quá giới hạn. Đương nhiên là do tôi cố tình. Nhưng điều tôi cũng không ngờ đó là tôi dính bầu ngay lần đầu tiên ấy…

Anh đồng ý cưới tôi nhưng đau khổ và suy sụp suốt cả tháng trời. Chị ấy thì nghe nói bỏ đi biệt tăm vì không chịu nổi cú sốc bị phản bội.

Chúng tôi sống với nhau, anh cũng hiền lành, quan tâm vợ con và luôn nỗ lực vì công việc. Thế nhưng, tôi luôn cảm nhận được anh đối với tôi chỉ là vì trách nhiệm, chưa một giây phút nào ánh mắt nhìn tôi âu yếm, dịu dàng.

Tới giờ, suốt 7 năm bên nhau, có với nhau 2 mặt con nhưng anh vẫn rất lãnh đạm với tôi. Thi thoảng, anh ngồi thừ người ra, nhìn chăm chú vào điện thoại là tôi biết, anh đang ngắm lại ảnh cũ… Biết làm sao được, chính tôi đã lựa chọn cuộc sống như thế này thì phải chấp nhận thôi.

Thế nhưng, buổi tối hôm ấy, khi cả gia đình đang ngồi ăn cơm, anh bỗng nhận được số điện thoại đã lưu trong máy suốt chục năm trời nhưng rất lâu rồi không liên lạc, là chị ấy. Anh giật mình, đánh rơi cả bát cơm rồi run run nhấc máy. Tôi đã linh cảm một sự chẳng lành.

Gia đình đang êm ấm cho tới khi chồng tôi nhận được cuộc điện thoại từ người đàn bà nọ, mọi thứ đều thay đổi - Ảnh 3.

(Ảnh minh họa)

Rồi anh không nói không rằng, phi như bay ra ngoài. Đêm đó, anh không về. Khi trở lại, anh nói, chị ấy đã ly hôn. Chị ấy bị gia đình chồng phụ bạc vì không thể sinh con. Anh ngập ngừng muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.

Rồi những ngày sau đó, anh đi ra ngoài rất nhiều. Có những lúc, anh tắt máy, đêm cũng không về. Tôi thì khóc rất nhiều, vừa đau lòng, vừa dằn vặt, vừa hụt hẫng. Nhưng tôi cũng biết, đã tới lúc tôi trả lại anh cho chị ấy rồi. Suốt 7 năm qua, tôi hiểu tính, hiểu nết anh hơn ai hết nhưng có lẽ chúng tôi chỉ hợp làm bạn tri kỉ.

Tôi lau nước mặt, bật dậy ngồi viết đơn ly hôn. Tôi đã đưa ra quyết định để tốt cho cả ba. Thật tâm tôi muốn sống ngẩng cao đầu mà không phải chịu bất cứ 1 sự dằn vặt nào nữa.