Tôi và chồng yêu nhau được 2 năm thì cưới. Đám cưới tuy chẳng được sự ủng hộ nhiều lắm từ phía nhà chồng, nhưng nhìn chung là mọi chuyện diễn ra khá êm xuôi. Vì không muốn phải giáp mặt nhiều với người nhà chồng, nên tôi và chồng ra ngoài ở riêng.
Bố mẹ chồng tôi là giáo viên, nhiều khi không vừa ý các cụ là các cụ lại chửi mắng ầm ĩ, rồi bắt chúng tôi phải thế này thế kia. Tôi cũng nhiều lần nín nhịn vì thực sự không muốn làm to chuyện, dù sao mình cũng chỉ là phận làm dâu. Nhưng, vấn đề không phải nằm ở bố mẹ chồng mà là ở người chị chồng kia. Chị chồng tôi cũng là giáo viên, năm nay gần 40 tuổi rồi, nhưng chị chưa có chồng, hiện giờ vẫn sống cùng với bố mẹ. Chị ấy là người khó tính nhất trong nhà, và cũng là người ghét tôi nhất trong nhà. Lý do vì sao thì tôi chịu, tôi chẳng hiểu được.
Tôi bầu trước khi cưới nên khoảng nửa năm sau ngày cưới là con gái tôi ra đời. Trong một lần họp mặt gia đình, chị dâu tôi mỉa mai tôi là đứa "ăn cơm trước kẻng", không biết giữ gìn. Tôi nghe vậy nhưng không nói năng gì, vì nghĩ là mỗi người thêm một câu thì chuyện lại càng đi xa hơn, chồng tôi lại khó xử.
Tôi được biết chị chồng tôi cũng có nhiều mối, nhưng ai chị cũng chê. Hồi chị 30 tuổi, yêu một anh giáo cùng trường, nhưng vì sau đó anh nhận đi công tác miền núi 3 năm, vì yêu xa nên mối tình của chị dừng lại ở đó. Nghe nói anh giáo ấy sau đó lên miền núi thì gặp một cô gái dân tộc và ở lại đó luôn, không về xuôi nữa. Chị chồng đau khổ nên từ đó nhất định không chịu yêu thêm ai và quyết định ở một mình đến giờ.
Có lẽ vì chỉ có một thân một mình, lại chẳng có chồng con, nên tính khí chị mới như thế. Tôi dù nhiều lúc cũng giận chị, nhưng lại cũng thương chị, nên dù chị có nói tôi thế nào tôi cũng im lặng cho qua. Nhưng rồi tức nước thì phải vỡ bờ thôi. Chị chồng thấy tôi nín nhịn nhiều lại tưởng tôi hiền lành nên càng lấn tới thì phải.
Con gái tôi lúc này đã được 6 tuổi, đang bắt đầu đi học lớp 1. Hôm đó nhà chồng có giỗ nên tôi đón con từ trường về thẳng nhà ông bà nội. Cả nhà có mỗi đứa cháu gái nên ai cũng thương nó, quý nó và chiều chuộng nó, nhưng riêng chị chồng tôi thì không. Trong lúc tôi đang ở dưới bếp để chuẩn bị đồ cúng giỗ, thì tôi có nhờ chị chồng dạy kèm cháu làm bài tập về nhà. Đúng lúc tôi đi lên lầu để đặt cỗ lên ban thờ, thì đi ngang phòng chị tôi nghe thấy chị đang thủ thỉ với con gái tôi thế này.
- Mẹ con có bao giờ đánh con không?
- Không ạ. Những lúc con không nghe lời thì mẹ chỉ mắng con thôi ạ.
- Thế thì bác phải thay mẹ con dạy con thôi. Sao có mỗi bài toán dễ thế này mà con giải mãi cũng sai thế hả?
Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng con gái mình khóc nức nở. Tôi định xông vào ngăn cản thì lại nghe thấy tiếng chị chồng thầm thì.
- Nếu mà nói cho bố mẹ biết bác đánh thì lần sau bác còn đánh đau hơn thế này đấy, biết chưa? Giờ thì nín!
Thấy vậy tôi liền la lên, lao vào phòng bế con ra ngoài. Tôi không thể tin được người chị chồng của mình, một giáo viên loại giỏi cấp thành phố, mà lại có thể ra tay đánh trẻ em không thương tiếc thế này. Chị chồng tôi dù có ghét tôi thế nào cũng không nên làm như vậy với một đứa trẻ con chứ? Rồi với cháu ruột của chị còn thế này, thì không biết những đứa trẻ mà chị đang dạy sẽ phải chịu đựng những gì?
Tôi ấm ức nhìn thấy tay con mình đỏ lên vì bị đánh bằng thước kẻ. Cả đời tôi chưa từng động tay động chân với con gái mình, thế mà chị chồng lại khiến con tôi phải đau đớn thế này. Tôi ngay lập tức đưa con về nhà, bỏ lại cả đám giỗ, và thề rằng dù đến chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho chị chồng. Chị ấy có thể nói tôi thế nào cũng được, đối xử với tôi thế nào cũng được, tôi đều có thể bỏ qua, nhưng nếu chị ấy động đến con tôi, dù chỉ một lần, thì mãi mãi tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.