Vợ chồng em lấy nhau được 5 năm nay và đã có 1 một bé gái 4 tuổi. Bố mẹ 2 bên đều ở quê còn vợ chồng con cái lại sống ở thành phố. Nói thật là cũng may mà không sống chung không thì em cũng phát điên vì mẹ chồng mất.

Còn nhớ hồi vợ chồng cưới nhau, mẹ chồng em đã lấy hết tiền mừng và chỉ cho vẻn vẹn có 2 triệu. Em còn nhớ như in câu nói của mẹ chồng ngay trong đêm tân hôn: "Tiền cỗ bàn với dựng rạp là do bố mẹ bỏ ra nên bây giờ lấy tiền mừng bù vào thôi. Cho 2 đứa giữ vàng cưới và 2 triệu mà ra riêng đây".

Không hiểu 2 triệu thì ra ở riêng kiểu gì nhưng chồng em đã không ý kiến nên em cũng chẳng nói gì. Hơn nữa, từ đầu bọn em đã xác định tự thân lập nghiệp rồi thì chuyện có thêm số tiền cưới kia hay không cũng thế cả thôi. 

Gọi điện mời mẹ chồng lên chơi vì cháu nhớ bà nội, em chết đứng khi nghe câu trả lời của bà - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Tuy nhiên không vì thế mà em sinh sự hay coi thường mẹ chồng. Suốt 5 năm làm dâu, dù có phải vay mượn thì em vẫn chưa thiếu sót quà cáp hay tiền nong trong bất cứ một dịp lễ Tết nào. Được cái cả 2 vợ chồng đều chăm chỉ làm ăn và tiết kiệm nên hiện tại cuộc sống đã ổn định hơn rất nhiều. 

Trong khi đó suốt ngần ấy thời gian, mẹ chồng em vẫn chẳng thay đổi tính tình một chút nào, bà vẫn khó khăn với con cái chuyện tiền nong như vậy. Nhưng đến chuyện mới đây thì em thực sự bó tay với mẹ chồng mình.

Chẳng là thời gian đầu dịp nghỉ hè vừa rồi, em có cho con về chơi với ông bà nội 1 tuần và bây giờ đã về đi học trở lại. Dù chẳng mấy khi gặp ông bà nhưng con em quấn bà nội kinh khủng. Em thấy thế cũng vui vẻ thôi chứ không có gì.

Cách đây mấy hôm, con em không may bị ốm nên đòi bà liên tục. Thương con lại cũng muốn bà lên thành phố 1 chuyến cho biết con cháu ở trên này thế nào nên em gọi điện về cho mẹ chồng và mời bà lên chơi:

- Mấy hôm nay cu Bi ốm quá mà khóc đòi bà quá mẹ ạ! Mẹ xem thế nào rồi sắp xếp việc ở nhà lên chơi với vợ chồng và thăm cháu 1 chuyến được không ạ? Sẵn tiện con gửi mấy hộp bánh về để sắp tới giỗ ông nội ạ!

- Không. Không được đâu. Thời gian này mẹ đang bán hàng bận quá, nên không nghỉ được đâu. Mẹ không lên được đâu. 

- Thế ạ? Khổ nỗi Bi nó cứ khóc đòi bà. Con biết mẹ cũng bận nhưng mẹ xem có tranh thủ được không ạ?

- Thế kêu mẹ lên thế này thì có trả tiền xe đi lại cho mẹ không?

Gọi điện mời mẹ chồng lên chơi vì cháu nhớ bà nội, em chết đứng khi nghe câu trả lời của bà - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Nghe mẹ chồng hỏi mà điếng người, lỗ tai lùng bùng luôn mọi người ạ! Hóa ra mẹ chồng em lăn tăn chuyện tiền tàu xe chứ không phải là không thể sắp xếp lên thăm cháu được. Nghĩ mấy giây rồi em trả lời mẹ chồng:

- Dạ. Mẹ cứ lên đi rồi con gửi tiền cho mẹ ạ.

- Ừ. Thế từ từ để mẹ xem thế nào.

Đến tận lúc cúp máy rồi mà em vẫn buồn và tủi thân ghê gớm. Mẹ chồng em chẳng hỏi han cháu ốm 1 câu ra sao mà lại chỉ chăm chăm chuyện tiền xe đi lại. Chẳng lẽ với bà mấy đồng bạc ấy còn quan trọng hơn cả sức khỏe của cháu hay sao?

Em đem chuyện này kể lại với chồng thì anh cũng chỉ biết an ủi: "Tính mẹ từ trước đã thế rồi, em chấp bà làm gì". Đúng là vẫn biết mẹ chồng em như thế thật nhưng hôm đó bà khiến em bất ngờ quá. Em có cảm giác như mình bỏ tiền ra để thuê mẹ chồng xuống thăm và chơi với cháu nội vậy. Mà thực tế thì kể cả bà không nhắc thì em cũng sẽ đưa thôi mà. Đến giờ bà vẫn chưa lên mà con em cũng đỡ ốm rồi, liệu em có nên gọi điện bảo mẹ chồng đừng lên nữa hay không?