Anh – chàng trai với vẻ mặt lạnh lùng nhưng anh lại yêu tôi với một tình yêu nồng cháy. Ngược lại, tôi là một cô gái lãng mạn, mơ mộng. Anh hay bảo tôi là trẻ con.

Tôi chẳng dịu dàng hay cũng chẳng phải là người cá tính như những cô gái mà anh từng yêu trước đây. Nhưng tôi lại có khả năng xoa dịu cơn tức giận của anh bằng những câu nói sến sẩm mà tôi đọc được từ truyện ngôn tình. Dù là tôi sai hay anh sai thì người bắt chuyện trước vẫn luôn là tôi. Tôi đã quá quen với chuyện đó. Bởi tôi là một đứa nóng vội, chẳng thể chịu được sự im lặng của anh.

Gửi anh, người đã bỏ rơi tôi lúc tôi cần một điểm tựa… - Ảnh 1.

Anh lại khác, anh biết anh sai, dù đã xin lỗi tôi thì sau ngày đó anh vẫn chọn cách im lặng. Nhưng tôi biết, anh thương tôi lắm. Tôi biết điều đó nên cứ hay nũng nịu, bảo anh làm điều này điều kia sao cho thỏa mãn với những gì tôi muốn.

Tưởng chừng hạnh phúc sẽ bình bình an an đến với chúng tôi. Nào ngờ, sau một lần cãi vã vì chuyện không đâu. Anh bắt đầu trốn tránh tôi. Dù tôi đề nghị gặp gỡ, hẹn hò. Bỗng một ngày, anh hẹn tôi ở quán quen nơi hai đứa vẫn thường lui tới. Anh bảo: Tính cách chúng tôi xung khắc, anh sẽ đi tìm người khác, người hợp với anh.

Bạn thử nghĩ xem, một người con gái sau khi nghe câu này sẽ làm gì? Chắc chắn sẽ níu kéo bằng mọi cách hoặc làm ầm ĩ lên. Còn tôi, tôi không nói một lời nào, lặng lẽ ngồi im, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay. Tôi khóc, khóc cho những tình cảm tôi dành cho anh, khóc vì thương mình, khóc vì thanh xuân đã qua tôi gắn bó bên anh. Tôi linh cảm, anh có một ai đó!

Người ta nói đúng, tìm được nhau đã khó, nhưng chia ly còn đau gấp bội. Tình yêu tôi dành cho anh chưa đủ lớn hay sao? Sự hy sinh của tôi anh không cảm nhận được hay sao? Thế mà, anh rời xa tôi không chút đắn đo, anh bỏ mặc tôi không một mảy may suy nghĩ.

Tôi thương cho năm tháng thanh xuân của mình, tôi bên anh không một chút toan tính, tình yêu của mình tôi trao gửi hết cho anh. Anh đã bỏ tôi đi bỏ lại trong tôi nỗi trống trải. Anh bỏ lại tôi để đi tìm người mới. Tôi biết làm gì khi trái tim anh đã chẳng còn thuộc về tôi.

Nước mắt lại rơi rồi, tôi chẳng biết làm thế nào hay ra lệnh cho nó ngừng rơi được cả. Giờ đây, tôi chỉ muốn quay lại những ngày tháng mà tôi chưa biết đến anh, những năm tháng thanh xuân ấy tôi không cần phải suy nghĩ, không có nỗi đau...