Tôi là công nhân xí nghiệp may, tự biết trình độ dân trí của mình không cao. Trước đây, vì hoàn cảnh của gia đình khó khăn nên tôi chẳng thể được đi học như bạn bè đồng trang lứa. Hết cấp 3, tôi không học tiếp lên Đại học mà lên thành phố bươn chải bằng đủ thứ nghề. Cuối cùng quyết định sẽ gắn bó với may quần áo.
Cuộc sống một vài năm khi mới đi làm quả thực rất khó khăn. Sức khoẻ của tôi không tốt, cộng thêm môi trường làm việc gay gắt khiến cho bản thân bị rơi vào một trạng thái trầm uất. Thân mình chưa lo nổi, nghĩ gì tới việc lập gia đình.
Trong công ty, tôi có kết thân các chị em cùng nhóm và cũng giữ mối quan hệ tốt với trưởng nhóm. Tất cả chúng tôi sinh hoạt trong khu trọ nghèo, đều gặp hoàn cảnh éo le nên phải nương tựa nhau mà sống.
2 năm sau khi làm ở khu công nghiệp này, chị trưởng nhóm đi lấy chồng ở một tỉnh khác. Trước khi nghỉ việc, chị đã nói khéo với cấp trên cho tôi thay thế vị trí chị ấy. May mắn thay, cơ hội này hoàn toàn nằm trong tay tôi. Từ ngày lên chức, tôi cũng đỡ vất vả, có thời gian chăm chút cho bản thân hơn và đặc biệt đãi ngộ cũng cực kỳ tốt.
Về công việc không còn gì phải lo lắng nhiều, tôi cảm nhận nó tốt lên từng ngày. Kể cả năm vừa rồi dịch Covid-19 ập tới nhưng cũng không làm ảnh hưởng quá nặng nề.
3 năm trước, tôi phải lòng một anh lái xe vận chuyển hàng của công ty. Tình duyên của chúng tôi khá suôn sẻ. Anh ấy là người tốt bụng, chăm chỉ, chịu thương chịu khó và biết hi sinh cho tôi. Cũng đã đến tuổi cập kê và anh ấy chẳng còn trẻ, nên tôi với anh đi tới hôn nhân. Song áp lực và sóng gió từ đây mới bắt đầu xảy ra.
Chồng tôi là con trưởng, mặc định tôi phải có trách nhiệm đẻ con trai nối dõi. Nhưng như đã kể, sức khoẻ tôi không tốt, sinh nở đã là một điều gì đó khó khăn lắm rồi. Sau khi cưới anh, tôi cũng nhanh chóng mang thai nhưng từng thập tử nhất sinh trên bàn mổ. Ngặt nỗi đứa bé sinh ra lại là con gái. Mẹ chồng thất vọng ra mặt. Tôi còn nhớ bà ấy rất ít khi đến thăm cháu mà toàn là mẹ đẻ tôi. Chồng hay phải lái xe liên tỉnh không ở gần bên, tôi tủi thân cực độ mà chẳng thể chia sẻ với ai.
Dưới chồng tôi còn có một chú nữa cũng đã lấy vợ và kinh tế khá giả hơn nhiều. Vợ của chú ấy còn có xuất thân từ gia đình kinh doanh khá giả. Mẹ chồng thất vọng về dâu trưởng như tôi bao nhiêu thì lại tự hào về dâu út bấy nhiêu. Đặc biệt, em dâu còn sinh hạ được con trai nên quý lại càng thêm quý.
Biết mẹ chồng chẳng yêu thương gì con tôi nên tôi cũng không thường xuyên đưa cháu qua bà chơi. Tuy nhiên đợt dịch này, vì tôi vẫn phải đi làm mà con lại chưa thể tới lớp nên tôi đã gửi con cho mẹ chồng trông nom một vài hôm. Những ngày khác thì tôi nhờ hàng xóm đang làm việc tại nhà trông hộ.
Ấy vậy nhưng thứ sáu tuần trước, tôi đi làm về lúc 5 rưỡi chiều và đón con ở nhà mẹ chồng thì chứng kiến một cảnh tượng không thể chấp nhận nổi.
Hôm ấy có cả cháu trai con em trai chồng, em dâu cũng ở đấy. Tôi vừa bước vào thì con gái đã mếu máo. Cứ ngỡ con bé nhớ mẹ nên mới khóc nhưng hoá ra chẳng phải. Nhìn lên bàn uống nước, tôi thấy thằng cháu trai đang uống cốc sữa đậu nành nhưng điều đáng nói là nó dùng hẳn 2 ống hút.
Khi bế con gái lên, nó mếu máo "Em không cho con uống!". Vừa lúc đó, mẹ chồng bước từ bếp ra. Bà ấy đã đanh giọng nói lời khó nghe: "Gớm cái con này cứ khóc lóc. Sữa của anh mà đòi uống cái gì!"
Trước mặt tôi mà mẹ chồng còn thể hiện rõ sự phân biệt đối xử như vậy thì không hiểu khi tôi đi làm, bà ấy còn làm nên chuyện gì đáng sợ nữa? Khổ thân con gái tôi. Trên đường đưa con về nhà mà tôi cứ tủi thân khóc suốt.
Sinh con gái có gì sai lầm cơ chứ, tại sao mẹ chồng lại sống ích kỷ như vậy? Rồi sau này nhỡ chẳng thể đẻ con trai, tôi liệu có bị cả nhà chồng ruồng rẫy hay không... Tôi bất lực quá và cảm thấy mệt mỏi, tủi thân vô cùng...