Trước khi kết hôn, tôi đã biết nếu lấy Lam sẽ phải sống chung với mẹ chồng. Bởi hiện cả nhà anh đang sống trong căn nhà 4 tầng khá rộng rãi. Hơn nữa, Lam lại là con trai một, việc xin ra ngoài sống riêng chắc chắn sẽ gây mâu thuẫn với mẹ chồng.

Từng đắn đo cưới hay không cưới cũng vì chuyện này, nhưng sau cùng tôi tặc lưỡi nghĩ: "Trước sau gì cũng phải cưới, chi bằng cứ làm luôn. Và chuyện không thể thay đổi được, chi bằng nghĩ theo hướng khác tích cực hơn, cuộc sống cũng dễ dàng."

Tinh thần thoải mái hơn, tôi lại thấy việc sống chung với bố mẹ chồng không tệ như mình tưởng. Bởi lẽ, hai vợ chồng son chưa có nhà mà phải đi thuê thì sẽ rất tốn kém. Ngược lại, nếu cùng sống với bố mẹ chồng chỉ tốn 1 chút tiền ăn đóng góp mỗi tháng…

Sau khi lấy về, mặc dù còn nhiều chuyện chưa quen, nhưng tôi vẫn cố gắng chăm chỉ, phụ giúp mẹ chồng bếp núc, nhà cửa. Đặc biệt, tôi học cách "thảo mai" 1 chút để khiến mẹ chồng vui lòng. Bữa ăn bà mà nấu ngon 1, tôi phải tâng bốc tới 2 – 3. Còn bà mà nấu món không ngon, mặc cho chồng và bố chồng lắc đầu chê bai, tôi vẫn im re. Dần dần, có vẻ mẹ chồng cũng ưng tôi, bà toàn bảo:

- Đấy, chỉ có con dâu mới thương bà già này thôi. Đúng là con dâu mới là con gái mình.

Gần 1 năm chung sống, tôi thấy tính bà cũng thoải mái, lựa nhau 1 chút thì sống cũng ổn. Thế nhưng kể từ khi tôi mang thai, bà lại bớt quan tâm tôi đi nhiều. Và thái độ của bà cũng thay đổi hẳn kể từ khi tôi mang thai tháng thứ 7. Lúc đó, tôi bị động thai nên phải xin nghỉ không lương ở nhà.

0

(Ảnh minh họa)

Mặc dù không nói thẳng, nhưng bà hay bóng gió đủ để tôi hiểu rằng tôi đang ăn bám con trai bà. Mỗi bữa ăn, bố chồng thì hỏi về tình hình sức khỏe của 2 mẹ con tôi nhưng mẹ chồng thì chỉ chăm chăm kể chuyện người bạn này, người hàng xóm kia:

"Con dâu nhà bác Năm ấy, nó buôn bán lãi lắm. Mà nghe nói từ khi nghỉ đẻ, ở nhà sinh con mới tập tành đấy, giờ hơn 1 năm mà tự mua ô tô kìa. Đúng là con dâu nhà người ta."

"Con dâu nhà dì Hạnh mỗi tháng cho bố mẹ chục triệu tiêu vặt, chưa kể là tiền quà cáp này kia đâu đấy…"

"Ôi cái đứa con nhà bán thịt đầu ngõ sao mà dại thế? Lấy vợ về san sẻ công việc, chia ngọt sẻ bùi chứ làm bà hoàng đâu. Nhà đã không có mà giờ nó còn phải nuôi vợ không công việc kìa. Đã thế còn đẻ liền tù tì, 2 đứa cách nhau có mấy tháng chứ."

Tôi vẫn giữ im lặng vì không muốn xích mích gì với bà. Nhất là sắp tới tôi nhảy ổ, tôi rất cần có bà giúp đỡ. Lam cũng động viên tôi, sức khỏe của 2 mẹ con là quan trọng nhất, bà nói sao cũng cứ bỏ ngoài tai thôi.

Nhưng điều khiến cảm thấy bực nhất bà đi rêu rao với tất cả mọi người rằng thương tôi, yêu quý tôi như con đẻ. Từ ngày về làm dâu, tôi không phải động tay động chân việc gì và coi tôi như đứa đã không công việc còn không biết điều vậy.

Tôi sẽ nhịn thôi, nếu như không có 1 tháng ở cữ ấy. Bà cho tôi ăn dưa cà mắm muối đúng nghĩa. Mỗi lần bà bê mâm cơm lên chỉ thấy lèo tèo 2 – 3 miếng thịt, thêm tô canh rau ngót còn đâu là đậu, là muối lạc. Tôi ngán ngẩm than với Lam thì bà càng ghét hơn, cho tôi ăn cơm nát với muối vừng. Cuối cùng, tôi lựa chọn cách âm thầm nhờ chồng mua đồ ăn giấu ở trong phòng.

Một chiều nọ, có mấy bà dì họ tới chơi. Sau khi thăm tôi, mọi người ra phòng khách ngồi uống nước. Lúc này, mẹ chồng tôi lại tiếp tục bài ca yêu thương con dâu như con đẻ. Nào đã hết, mọi người còn hùa vào bảo tôi sướng không biết hưởng, được voi đòi tiên.

Tôi ấm ức quá, liền bê mâm cơm cữ ăn dở của mình ra, nhưng nhẹ nhàng bảo mẹ chồng:

- Mẹ cháu chăm cháu lắm các dì ạ. Cháu ở cữ cả tháng trời này, thích ăn gì mẹ cháu nấu cho món đó. Mà cháu thì thương mẹ, chỉ ăn thịt luộc, trứng luộc với canh rau ngót thôi cho mẹ khỏi mất công.

Lúc này, mẹ chồng tôi sững sờ, bà còn đỏ mặt. Các bà dì họ thì hùa vào khen tôi biết điều, nhưng không quên căn dặn mẹ chồng tôi phải ép tôi ăn nhiều món cho có sữa. Mẹ chồng tôi chỉ cười gượng gạo, có lẽ bà cũng hiểu ý của tôi sau câu nói vừa rồi...