Tôi năm nay 26 tuổi, là dân ngoại tỉnh lên Hà Nội học tập và lập nghiệp. Tôi tốt nghiệp loại ưu chuyên ngành sư phạm nên ra trường là xin được ngay vào một trường tư thục. Gặp và quen anh qua một số bạn chung của cả hai và nhanh chóng kết thành một đôi.
Anh đẹp trai, là nhân viên một ngân hàng cổ phần, lại là gốc thành phố nên ai ai cũng nói tôi may mắn. Có lẽ, ngoài nghề nghiệp tạm ổn, thì so với anh tôi không xứng. Bởi gia đình anh khá giả, còn gia đình tôi cũng khá rắc rối, lại không có điều kiện. Bố mẹ tôi đã ly dị từ khi tôi 15 và giờ ai cũng có gia đình riêng.
Biết anh quen tôi, bố mẹ anh thì không nói gì, nhưng họ hàng bàn tán nhiều lắm. Tôi cũng phải nghe không ít những câu khó nghe như “lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống. Bố nó vợ nọ con kia, mẹ nó cũng vậy, thì chắc gì sau này nó không có tính đó”, hay “gia đình nó rắc rối quá, người ta sẽ cười nhà mình đấy”… Nhưng chưa khi nào bố mẹ anh tỏ thái độ chê bai, hay ngăn cấm chúng tôi.
Cho dù họ hàng hay bất kỳ ai nói ra nói vào về hoàn cảnh của tôi thì bác cũng gạt đi mà nói: “Ôi dào, đó là chuyện người lớn, quan trọng là con bé nó ngoan, giỏi giang, nghề nghiệp ổn định là được” hay “Nếu nó làm nghề khác thì tôi không đồng ý đâu. Nhưng nghề giáo cao quý lắm, nên trân trọng cô/ bác ạ”. Nghe những lời nói ấy của mẹ anh, thực lòng tôi thấy cảm kích và biết ơn vô hạn.
Có lẽ, ngoài nghề nghiệp tạm ổn, thì so với anh tôi không xứng. (Ảnh minh họa)
Gia đình anh cũng đã gặp gỡ và bàn chuyện cưới xin với bố mẹ tôi, dự tính, đám cưới sẽ diễn ra vào tháng tới. Nhưng có một sự việc ngoài ý muốn xảy ra, khiến tôi bị sốc và kế hoạch đám cưới của tôi cũng tan biến theo.
Vào đầu năm học, do số lượng học sinh đăng ký vào trường không đủ, nên nhà trường cắt giảm giáo viên, và tôi cũng nằm trong danh sách cắt giảm biên chế. Nghe được tin ấy, tôi thấy buồn vô hạn, cảm giác mọi thứ trên đời đều quay lưng lại với mình. Cũng may có anh bên cạnh.
Tôi tâm sự với anh về những lo lắng buồn chán của mình. Có lẽ, anh đã nói chuyện tôi bị cho nghỉ việc với mẹ. 1 tuần sau khi mất việc, khi đang đi tìm việc mới thì nhận được điện thoại của mẹ anh, nói tôi qua nhà chơi, có việc cần bàn.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ chắc ngày cưới đến gần nên bố mẹ anh muốn bàn bạc với tôi chuyện cưới xin. Nhưng khi nghe những lời của bác, tôi gần như chết lặng.
Cùng một lúc, tôi mất cả công việc, cả đám cưới, niềm tin và cả danh dự của mình nữa. (Ảnh minh họa)
Vẫn như mọi khi, tôi đến nhà, đon đả, vui vẻ chào hỏi mọi người thì nhận được cái nhìn lạnh như băng của hai bác, còn anh thì tỏ rõ sự bối rối. Chưa để tôi kịp chào hỏi thì mẹ anh đã nói: “Có lẽ, gia đình bác phải xin lỗi cháu và gia đình bên ấy. Đám cưới sẽ phải hủy thôi, vì con trai bác phải lấy được một người tương xứng. Còn cháu thì thử nhìn lại xem, cháu chẳng có gì để làm gia đình bác mở mày mở mặt cả. Nếu cháu còn đi làm, thì còn đỡ, vì nghề của cháu cao quý, đáng trân trọng, nhưng hiện giờ, cháu có còn là cô giáo nữa đâu”.
Thấy tôi cúi mặt im lặng, mẹ anh lại nói tiếp: “Cháu cũng biết, ngay từ đầu, nếu không vì công việc của cháu ổn định và đáng trân trọng thì bác đã cấm tiệt rồi. Nghề của cháu giờ, muốn xin việc cũng khó khăn lắm. Mong cháu thông cảm, bác không muốn cháu trở thành gánh nặng của con trai bác.”.
Đáp lại những lời thẳng thắn của mẹ anh, tôi chỉ biết cúi đầu và nói mình hiểu. Nhưng thực sự tôi đau đớn và tuyệt vọng lắm, khi anh cũng nói: “Ý bố mẹ thế, anh không thể làm trái được”. Hóa ra, anh và gia đình chỉ đồng ý vì họ thích nghề của tôi, nó cao quý, ổn định và ít cám dỗ chứ chẳng phải vì họ yêu mến tôi như đã từng nói.
Tôi buồn quá mọi người ạ, sao cuộc đời lại trớ trêu đến thế. Cùng một lúc, tôi mất cả công việc, cả đám cưới, niềm tin và cả danh dự của mình nữa.