Sống với nhau mấy năm nay, tôi chưa bao giờ phải than phiền điều gì về chồng cả. Anh rất tốt, rất yêu vợ. Cho dù tôi bị bệnh và khó có con, chồng tôi vẫn nói anh không đặt nặng chuyện con cái. Nhưng ở trên đời này, mấy ai mà không muốn có con chứ. Năm nay chồng tôi đã 35 tuổi rồi. Ở cái tuổi ấy, bạn bè anh đều đã có con, thậm chí con của họ đã học đến cấp 2.
Chúng tôi lấy nhau được 7 năm rồi. Lúc mới cưới, vợ chồng tôi vẫn xem nhẹ việc con cái. Khi ấy tôi chưa biết bệnh của mình, thế nên cứ nói với chồng là để tự nhiên. Nhưng sang đến năm thứ 4 vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi với chồng mới tá hỏa đến bệnh viện kiểm tra.
Lúc bác sĩ thông báo tôi bị đa nang buồng trứng, tôi chỉ biết ôm chồng mà khóc. Bởi chuyện này đối với tôi quá đột ngột. Bao năm nay tôi ăn uống, sinh hoạt rất điều độ. Vậy mà không hiểu sao lại mang căn bệnh quái ác đó.
Lúc bác sĩ thông báo tôi bị buồng trứng đa nang, tôi chỉ biết ôm chồng mà khóc. (Ảnh minh họa)
Thời gian đầu, vợ chồng tôi cũng chạy khắp nơi chữa trị. Sau một thời gian, tiền chẳng còn, mà con cũng không có. Dần dần, tôi cảm thấy tuyệt vọng và nói chồng hãy xin con nuôi. Nhưng chồng tôi bảo anh vẫn tin rồi một ngày nào đó, chúng tôi sẽ có được những đứa con của chính mình.
Nhiều lúc nhìn chồng khao khát có con, tôi lại cảm thấy tội lỗi. Chồng tôi rất tốt, anh yêu thương tôi, lo lắng cho gia đình tôi chẳng khác gì con trai. Có lẽ vì chồng tôi mồ côi bố mẹ từ nhỏ nên bây giờ anh đối xử với mẹ tôi tốt lắm. Đến mẹ tôi cũng cảm động với con rể. Bà còn nói tôi hãy để chồng kiếm con bên ngoài, rồi vợ chồng lại cùng nhau vun đắp tình cảm.
Nhưng tôi không chấp nhận được điều đó. Tôi tuyên bố thẳng với chồng, nếu yêu tôi thì hãy xin con nuôi, còn anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có con riêng. Dạo gần đây chồng tôi vẫn bình thường. Chuyện hôm nay vỡ lở ra cũng là tôi tình cờ mà biết được.
Trưa nay, khi đang ở cơ quan thì tôi nghe bạn nói thấy chồng tôi chở một cô gái vào nhà nghỉ. Vì đó là bạn thân nên tôi rất tin tưởng. Đến cửa nhà nghỉ, tôi thấy đúng xe chồng mình bên dưới, vì thế cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Cuối cùng, tôi ra về trong nước mắt. (Ảnh minh họa)
Tôi hùng hổ xông vào trong, đến nhân viên nhà nghỉ cũng không cản được. Nhưng vừa thấy bóng người ngồi ở chân cầu thang, tôi rụng rời tay chân. Thấy tôi, mẹ vẫn không đứng lên, bà bảo tôi đừng làm ầm lên nữa. Theo bà trở về nhà, bà ngồi đây canh vì sợ tôi biết chuyện rồi tới gây khó dễ với chồng. Bà còn nói tôi hãy để chồng có đứa con của riêng anh.
Tôi không thể tin được là mẹ lại làm thế. Tại sao mẹ lại đồng ý để con rể phản bội vợ có con bên ngoài, sao mẹ không bênh vực con đẻ của mẹ là tôi đây? Tôi vùng tay bà rồi vẫn muốn xông lên, nhưng mẹ lại nói: "Nếu con không đồng ý nhẫn nhịn bây giờ, thì sớm muộn gì chồng con cũng bỏ con thôi".
Ôi có phải mẹ tôi hồ đồ rồi không? Nếu anh có con riêng thì anh cũng sẽ bỏ tôi mà thôi. Thà không có con riêng, hai người chúng tôi nương tựa vào nhau còn được bền lâu.
Lúc tôi và mẹ còn đang to tiếng thì chồng tôi bước xuống. Nhìn anh thẫn thờ như thế, cơn giận của tôi lại không còn nữa. Tôi chẳng nói gì với anh vì thất vọng và mệt mỏi nên bỏ ra về. Anh chở mẹ tôi về trước rồi cũng về nhà. Nhưng từ lúc đó, giữa chúng tôi đã có khoảng cách. Tôi và anh không nhìn mặt nhau, không nói chuyện. Cả hai đều im lặng khiến không khí gia đình rất ngột ngạt. Tôi phải làm sao trong tình cảnh ngang trái này đây hả mọi người ơi?